Chị dâu cả bĩu môi, lén lau nước mắt, con mẹ nó, anh chính là quá hiếu thuận, mẹ anh bảo anh đi giết người, anh cũng giết.
Chẳng mấy chốc, Lục Trường Phát và Lục Chính Cao cùng đi theo Lâm Uyển tới.
Ông Lục và anh cả Lục mau chóng đi tới nói không có chuyện gì cả, hiểu lầm thôi.
Lục Trường Phát tức giận nói: “Thằng cả, chuyện gì xảy ra với cháu thế?”
Anh cả Lục vội vàng nói không sao, chỉ là em dâu cáu kỉnh thôi.
Lâm Uyển: “Anh cả, anh nói xem chuyện anh làm có giống con người sao? Một người đàn ông trưởng thành rồi, thèm ăn thì thèm ăn, ăn vụng quà vặt của mẹ coi như xong, dù sao mẹ cũng thương anh còn có thể làm gì chứ? Thế mà anh còn nói dối, đổ tội cho em và đứa nhỏ. Anh đánh Minh Lương, chị dâu không cho, anh quay sang đánh chị ấy? Sao anh có thể không nói lý lẽ như thế?”
Bị Lâm Uyển nói cho như vậy, bà Lục và anh cả Lục xù lông ngay tại chỗ.
Con mẹ nhà nó, cô bịa đặt cũng thật bài bản.
Lâm Uyển thấy anh ta đang định cãi lại, lập tức chặn họng: “Anh không phục sao? Anh cảm thấy anh rất hiếu thuận à? Chị dâu có phải là con dâu mà trong nhà đường đường chính chính cưới về không? Anh tùy tiện đánh chị ấy như thế? Minh Lương có phải cháu đích tôn của mẹ không, anh muốn đánh chết thằng bé? Anh đáng con dâu, đánh cháu trai của mẹ, anh chính là không hiếu thuận.”
Lâm Uyển nói như thế, Lục Minh Lương lập tức oa oa khóc to, chứng minh lời thím ba nói là đúng. Thằng bé vừa khoác, Quải Nhi và Khiếm Nhi cũng khóc, phụ họa cho chuyện này là thật.
Mấy đứa vừa khóc, bà Lục lập tức mắng.
Chị dâu cả không khỏi tủi thân, cũng ôm lấy mặt khóc hu hu.
Không chia nhà, cả một đại gia đình ở cùng nhau, bà ta bảo anh ta đánh anh ta lập tức đánh, bản thân là mẹ của mấy đứa nhỏ, mặt mũi biết để vào đâu? Nếu không, sao con trai cả và con gái lớn lại căn bản không coi người làm mẹ như cô ấy ra gì, nhìn cũng không thèm nhìn cô ấy.
Lục Chính Cao hét to: “Sao cháu lại hồ đồ như vậy, đàn ông đàn ang lớn bằng từng đó rồi còn thèm ăn, cháu có phải là đàn ông không thế.”
Lục Trường Phát cũng cảm thấy mất mặt.
Anh cả Lục oan uổng không thôi, thật đúng là trăm miệng mà không thể nói rõ, vô duyên vô cớ bô phân này cứ thế chụp lên đầu anh ta.
Rõ ràng anh ta là người hiếu thuận nhất mà!
“Cháu không như thế, thật sự không như thế.” Anh cả Lục, một người cao mét 78, gấp đến mức giậm chân muốn khóc.
Bà Lục cũng đến làm chứng, con trai lớn của bà ta hiếu thuận không ăn vụng, bà ta chỉ vào Lâm Uyển: “Chính đứa con dâu xấu xa này ăn trộm đó.”
Lục Trường Phát đi tới xem, ổ khóa vẫn còn tốt, tờ giấy vẫn còn nguyên, không có cậy móc, cũng không có cậy đinh, vừa nhìn đã biết là dùng khóa để mở.
Mà chìa khóa của bà ta là vật bất ly thân, ngoài người thân thiết với bà ta ra thì còn ai lấy chứ?
Lâm Uyển và Lục Minh Lương tuyệt đối không thể động đến chìa khóa của bà ta. Những người khác anh cả Lục, cháu trai lớn, Lục Bão Nhi là đối tượng tình nghi.
Lục Bão Nhi thì không dám, cháu trai lớn thì khinh thường làm chuyện này, vậy thì còn ai? Đương nhiên là chỉ có anh cả Lục.
Lục Trường Phát tức giận nói: “Gia đình hòa thuận vạn sự hưng, đừng có cả ngày ầm ĩ. Vài ngày nữa, trong đội sẽ tổ chức người dân tu sửa kênh mương, gia đình nào cũng cần lao động có sức khỏe đi, nhà này để cháu đi đi.”
Rèn sắt, sửa kênh mương, không chết thì cũng trầy da tróc vẩy. Thanh niên trai tráng ai cũng sợ, huống chi là anh cả Lục, đối với anh ta mà nói đó gần như là cực hình.
“Chuyển cho thằng hai đi!” Anh cả Lục hét lên.
Lục Trường Phát không thèm quan tâm, lười nhác nhìn anh ta: “Đừng cãi lời chú, phiền chết đi được.” Ông ta chắp tay sau lưng rời đi.
Lục Chính Cao cũng không khách sáo răn dạy anh cả Lục mấy câu: “Mất mặt.” Sau đó ông ta cũng nhanh chân rời đi.
Anh cả Lục tức giận ôm đầu ngồi xổm xuống, oan ức khóc hu hu: “Mẹ, mẹ nói xem đây là chuyện gì?”
Bà Lục muốn chửi Lâm Uyển, nhưng đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Lâm Uyển thì lại vô thức ngậm miệng lại.
Lâm Uyển nhướng mày: “Trong nhà chúng ta không trọng nam khinh nữ, không đánh vợ. Nếu như ai phạm tội thì đợi đó cho em. Đừng tưởng rằng em không ở nhà thì tác oai tác quái, đây là để chính đốn, cho rằng em lo liệu việc nhà là nói đùa hả?”
Anh cả Lục tức đến mức đứng lên, mắt đỏ ngầu: “Lâm Uyển!”
Lâm Uyển quay đầu lườm anh ta, không hề sợ hãi: “Anh đánh em à? Anh đánh đi xem nào!” Cô ra hiệu cho Lục Chính Đình đừng xen vào, sau đó cúi đầu về phía anh cả Lục: “Anh đánh đi này.”
Thủ đoạn la lối om sòm với người nhà của bà Lục bị cô và Lục Minh Lương áp dụng vào đời sống thực tế rồi.
Anh cả Lục sững người, ý niệm đầu tiên là bị dọa đến xoay người chạy trốn.