Chương 11: Đối Đầu (6)
Chương 11: Đối Đầu (6)Chương 11: Đối Đầu (6)
Niên Xuân Hoa muốn phản bác lại, nhưng nhìn thấy Trần Dung Phương đang bảo vệ Sở Phong, trong lòng biết không thể chống chế lại được, sắc mặt không được tự nhiên.
Cuối cùng Lưu Thiêm Tài cũng biết tại sao lương thực của gia đình Sở Chí Quốc lại không đủ ăn.
Tỷ lệ phân phối lương thực của đội sản xuất số 9 là bảy trên ba nhân khẩu so với điểm công.
Nếu mà điểm công không đủ, các thành viên đội cũng có thể bị đói, cũng có thể nghèo tới mức không có tiền, nhưng để mà giống như gia đình của Sở Chí Quốc, rơi vào tình trạng sắp chết đói thì là không có. Bởi vì nhà người khác không có bị mẹ già nhà mình dọn sạch đi hết nửa số lương thực!
Anh ấy nhìn khuôn mặt già nua của Niên Xuân Hoa, sắc mặt tối sầm lại: "Rốt cuộc bà muốn cái gì? Đó đều là con ruột cháu ruột của bà, bà lấy nhiều lương thực của người ta như vậy, người ta còn đủ ăn sao? Bây giờ bà còn nói ngược lại là con dâu của bà ngược đãi Phúc Đoàn? Bà muốn đội bắt con dâu của bà lại sao? Hay là muốn nhìn họ chết đói?"
Lưu Thiêm Tài thật sự không hiểu nổi trong đầu một số người già như Niên Xuân Hoa đang nghĩ cái gì nữa, đúng là lú lẫn rồi mà.
Những người còn lại cũng nhìn Niên Xuân Hoa với ánh mắt đầy ẩn ý, họ đều là người thân ruột thịt của bà ta, đương nhiên họ cũng biết Niên Xuân Hoa thiên vị cho đứa con trai út của mình, nhưng họ lại không thể ngờ rằng, bà ta lại làm mọi chuyện đi quá xa như vậy, suýt chút nữa khiến cả nhà Chí Quốc chết đói.
Lúc này có người chợt lên tiếng: 'Mẹ Chí Nghiệp à, bà làm vậy là không đúng rồi."
Niên Xuân Hoa mất mặt: "Tôi là mẹ nó, nó không nên hiếu thuận với tôi chắc?" "Hiếu thuận là điều nên làm, nhưng bà nhìn xem hai đứa cháu nó đói ra sao rồi kìa, dù sao chúng nó cũng gọi bà một tiếng bà nội mà."
Có đội viên đầu óc sáng suốt nhìn thấy Niên Xuân Hoa ôm Phúc Đoàn như ôm bảo bối, lắc đầu, thím Xuân Hoa này đang nghĩ gì vậy? Đối với người ngoài thì coi như bảo bối, đối với cháu trai cháu gái mình thì hoàn toàn ngược lại, giày xéo không thương tiếc. Mở miệng ra là nói người khác có phúc, còn con cháu mình thì nguyền rủa, thật không thể nào hiểu nổi.
Lưu Thiêm Tài cũng lên tiếng: "Hiếu thuận thì đúng là nên, nhưng một người già như bà, sao có thể ăn hết một nửa lương thực của một gia đình có đến mấy người như vậy?"
Lưu Thiêm Tài tức giận muốn trào lên não, trước mặt bí thư mà đội của anh ấy lại xảy ra cái chuyện thế này: "Ngón tay cũng là thịt, lòng bàn tay cũng là thịt, tại sao lại có một người thiên vị đến mức độ này chứ."
Hồng Thuận cũng nói: "Nên tăng cường giáo dục tư tưởng, đây là hành vi chiếm đoạt thành quả lao động của người khác, phá hoại sự đoàn kết gia đình."
Lần này Niên Xuân Hoa không dám ho he một tiếng nào nữa nữa, bà ta ôm lấy Phúc Đoàn ngồi sang một bên, nhìn Trân Dung Phương, Sở Phong và Sở Thâm với ánh mắt hăằn học, nhất là Sở Phong, sao hôm nay con bé này nhanh mồm nhanh miệng vậy nhỉ? Lẽ nào nó cũng sống lại?
Không, Niên Xuân Hoa lập tức phủ nhận, nếu quả thực là nó sống lại, thì sao nó nỡ lòng đẩy một ngôi sao may mắn như Phúc Đoàn ra xa chứ? Chắc chắn là do Phúc Đoàn đã ở nhà nó một thời gian, mang đến chút phúc khí cho nhà nó, cho nên hai đứa nhóc này mới đúng lúc ra tay giúp đỡ cho Trân Dung Phương.