Chương 167: Đổi Tiền (4)
Chương 167: Đổi Tiền (4)Chương 167: Đổi Tiền (4)
Một nhân vật như vậy, cô bé có phúc, nhưng người bên cạnh đều phải cẩn thận tâng bốc cô bé, nếu để cô bé không vui, bản thân sẽ gặp xui xẻo, Sở Lê đương nhiên sẽ sợ.
Sở Lê căng thẳng không nói lên lời, không biết nên trả lời như thế nào, Sở Thâm đã kịp thời giải vây, lạnh lùng nói: "Không muốn trả lời thì không cần trả lời, đi thôi."
Sở Lê như được ân xá, aizz lên một tiếng, đeo lên chiếc sọt, cùng hai anh em Sở Phong Sở Thâm rời đi.
Đường ởi xa, Sở Lê sợ hãi nói: "Chúng ta cứ đi như vậy, có xảy ra chuyện gì không?”
Sở Phong bình tĩnh nói: "Cho dù chúng ta không rời đi, ở đó trả lời cô ta cũng sẽ xảy ra chuyện." Vừa rồi, Sở Phong mơ hồ nhìn thấy ánh mắt nhìn qua của Phúc Đoàn, ánh mắt nghi hoặc thăm dò, hướng về phía chiếc sọt đựng tiên của cô bé.
Sở Thâm lôi ra ba cây cỏ đuôi chó, chia vào ba chiếc sọt của ba người, lủng lẳng như những chiếc đuôi lông tơ, rất đẹp mắt.
Cậu bé khoanh tay, chán ghét nói: "Phúc Đoàn thật bát quái, đợt trước tin đồn thay đổi đội trường không phải nó là người nói đầu tiên sao? Cả ngày chỉ trừng mắt lên xem nhà người khác có chuyện vui, chuyện xấu nào không, hôm nay nói chuyện với nó một câu, ngày mai lại nói một câu, không biết một mai đi tới đâu, tốt nhất là không nên tiếp xúc nhiều."
Sở Lê cảm thấy cũng có lý, lùi lại một bước nghĩ, cho dù hôm nay cô bé sợ đắc tội với phúc khí của Phúc Đoàn, mà tiếp lời với Phúc Đoàn, vậy ngày mai, ngày kia thì sao.
Ngày ngày cứ phải tâng bốc một người, có mệt không?
Nếu có thời gian rảnh rỗi, cô bé nên cẩn thận hơn, cùng anh Thâm, chị Phong hái xuyên tâm liên chẳng phải tốt hơn sao? Sở Lê cảm thấy nhẹ nhõm, quyết định áp dụng các biện pháp phù hợp với tình hình thực tế.
Ba người đi xa, Phúc Đoàn uất ức đứng đó, cô vé chỉ muốn nói chuyện với Tam Ni mà thôi, tại sao anh Thâm lại ngăn cản?
Thấy Phúc Đoàn đang buồn bã, mấy đứa anh trai phía sau vỗ ngực nói: "Phúc Đoàn, em đừng tức giận, tên Sở Thâm này vẫn luôn ngang bướng, em còn có những người anh trai như bọn anhI"
"Các anh đều chơi cùng em!" Sở Học Văn nói.
Sở Học Văn là con trai cả của Bạch Giai Tuệ, là anh trai ruột của Sở Lê. Nhưng, giống như tất cả các tiểu thuyết Phúc Khi, những người anh trai này vẫn thích Phúc Đoàn bụ bẫm, trắng trẻo, ăn mặc đẹp, mỗi ngày vây quanh để tâng bốc Phúc Đoàn, thậm chí mỗi ngày còn xảy ra "tiết mục anh em thân ái" của các anh trai tranh giành đứa em gái Phúc Đoàn này.
Không biết có phải còn bé không, dù sao, Sở Học Văn không hề quan tâm đến Sở Lê- em gái ruột của cậu bé đang gánh chiếc sọt trên lưng, mặc quần áo cũ, ở trước mặt Phúc Đoàn trông giống như nha hoàn, rời đi một cách gò bó.
Phúc Đoàn gật đầu: "Phúc Đoàn biết các anh trai đối xử tốt với em."
Thu lại ánh mắt, nói một cách vắng vẻ: "Em chỉ muốn hỏi bọn họ đi đâu, mời bọn họ cùng em bắt cá."
Bắt cá, mấy thằng nhóc mắt sáng lên, không ngừng thúc giục Phúc Đoàn nhanh chóng rời đi.
Vào cuối mùa thu, lũ trẻ không có lưới, không có cần câu, tưởng chừng như không bắt được cá, nhưng thời khắc quan trọng, hào quang phúc khí của Phúc Đoàn lại một lần nữa phát huy tác dụng, tóm được một con cá to béo về nhà. Con cá đó rất to lớn, khiến Sở Học Văn không thể giữ được chặt, dùng cỏ luồn vào miệng cá xách về. Lúc trở về, thấy con cá to như vậy, Niên Xuân Hoa cười nhăn mặt.
Phúc khí lại vào nhà rồi!
Bà ta nhận lấy con cá, đảo mắt, gào lớn với hàng xóm bên cạnh: "Aizz, mấy nhãi con chúng bay, chạy đến sông bắt cá hả? Mấy đứa không có dụng cụ, sao lại bắt được?"
Sở Học Văn tình nguyện nói: "Con không biết, con cá này không ngừng đập vào bờ, chúng con trực tiếp vồ lấy nó!"