Chương 224: Giới Hạn (7)
Chương 224: Giới Hạn (7)Chương 224: Giới Hạn (7)
Niên Xuân Hoa di chuyển bước chân, dự định đi tìm Lưu Thêm Tài, bất luận nói cái gì, cũng không thể để đứa trẻ may mắn bay đi! Bà ta ôm lấy Phúc Đoàn ốm yếu, mặc áo khoác vào cho Phúc Đoàn, một mạch hướng tới nhà Lưu Thêm Tài.
Bước vào sân nhà Lưu Thêm Tài, Niên Xuân Hoa thì nghe thấy bên trong có người đang nói chuyện, nghe giọng nói này, một người là Lưu Thêm Tài, một người khác là Sở Chí Quốc, còn có tiếng hỗn độn khác.
Bà ta lập tức giận dữ, cảm thấy mình phá vỡ cuộc thương lượng làm sao mắt cóc bé Phức của Sở Chí Quốc và Lưu Thêm Tài, hại chuyện của bà tal
Niên Xuân Hoa vội vàng nhón chân đi vào, chưa kịp đứng vững, liên trừng một đôi mắt trâu, chống nạnh hướng vào bên trong mắng to: 'Sở Chí Quốc, tôi cảnh cáo anh, anh đừng nghĩ thấy Phúc Đoàn có phúc, vừa muốn cướp Phúc Đoàn đi nuôi! Phúc Đoàn căn bản sẽ không ở nhà anh!"
Tất cả mọi người bên trong: "... Người này có bị bệnh không? Ai muốn giành Phúc Đoàn."
Niên Xuân Hoa không nhìn sắc mặt của người khác, giọng điệu mềm mỏng nói với Phúc Đoàn: "Phúc Đoàn, cháu nói, cháu là muốn bà hay là ai?"
Phúc Đoàn có chút phức tạp nhìn Sở Chí Quốc bên trong, bình tĩnh mà xem xét, ba Sở đối này xử với cô bé không tệ, chí ít so với mẹ Trần còn tốt. Nhưng, cho dù tốt cũng không qua được bà nội.
Phúc Đoàn trong lòng có chút mừng rỡ, người hai nhà đều tranh giành cô bé, cô bé cũng có chút áy náy với ba Sở, nếu là ba Sở sớm biết phúc khí của cô bé, mắt buộc mẹ Trần, giống như bà nội bắt buộc mấy thím đối tốt với cô bé như thế, hôm nay phúc khí của cô bé chính là một nhà với ba Sở.
Phúc Đoàn mang theo chút kiêu ngạo không nói rõ được cũng không tả rõ được, nhẹ nhàng nói: "Muốn bà nội, bà nội mới là người thân của cháu." "Phúc Đoàn không muốn người khác."
Niên Xuân Hoa cảm động một hồi, suýt chút chảy nước mắt.
Nhìn thấy tình nghĩa bà cháu này, người ở bên trong rất xấu hổ, nhất là Sở Chí Quốc, quả thực không biết nên nói thế nào. Khụ khụ, anh ấy không có muốn nuôi Phúc Đoàn...
Vẫn là Trương Phong mở miệng làm dịu bầu sự xấu hổ này: "Niên Xuân Hoa, bà đừng nghĩ nhiều, Chí Quốc không muốn lại nuôi Phúc Đoàn, anh ấy vừa rồi đến, chính là nói cho chúng ta biết, tình hình nhà anh ấy cũng không tốt, thực sự cũng không thể lại nuôi thêm một đứa bé."
Phúc Đoàn: ”...'
Niên Xuân Hoa: ”...'
Cái gì? Mắt Niên Xuân Hoa choáng váng, Phúc Đoàn cũng choáng váng theo.
Không phải một nhà Sở Chí Quốc muốn tranh đoạt quyên sở hữu Phúc Đoàn sao? Làm sao anh ấy còn có dáng vẻ sợ Phúc Đoàn liên quan đến anh ấy?
Phúc Đoàn đỏ mặt, có chút mất hững, Niên Xuân Hoa cũng không nói lên được sự không hài lòng. Loại tâm trạng này rất phức tạp, nếu Sở Chí Quốc muốn nuôi Phúc Đoàn, Niên Xuân Hoa sẽ cảm thấy anh ta đang cướp đoạt phúc khí với mình. Nhưng Sở Chí Quốc không muốn nuôi Phúc Đoàn, Niên Xuân Hoa càng có gan hơn: phúc khí Phúc Đoàn lớn như thế anh ấy cũng ghét?
Phúc khí tốt như vậy, anh ấy thế mà không đến giành với bà ta, anh ấy không coi bà ta ra gì sao?
Phúc Đoàn kia rõ ràng là mọi người tranh đoạt bé con Phúc, tại sao những người này cũng không nhìn kỹ một chút một chút? Loại tâm trạng này, Niên Xuân Hoa cảm thấy tựa như mình cướp được một cục vàng, kết quả không có một người viết phân biệt tốt xấu, không có một người nào ghen tị với bà ta.
Tóm lại, Niên Xuân Hoa cực kỳ khó chịu, một trái tim thắt lại một hồi, lại thả lỏng, tựa như một cái ống bễ lớn bị kéo, phải dùng sức lực lớn mới có thể hô hấp. Lưu Thêm Tài cũng nói: "Nếu Phúc Đoàn chỉ nhận bà, trong đội chúng tôi cũng sẽ không nên làm người ác, chỉ là bà trước đó tức giận quá mức, tôi cũng không nói nhiều, tóm lại chính tự bà suy nghĩ, các bà làm những chuyện kia, là ai mất mặt? Chính là các bà tự mất mặt mình!" Niên Xuân Hoa: ”..."