Chương 270: Cứu Người (4)
Chương 270: Cứu Người (4)Chương 270: Cứu Người (4)
Sở Thâm nén nước mắt, Sở Phong cũng cảm động: "Bế được mà, ba một trăm tuổi cũng bế được bọn con nữa."
Sở Chí Quốc bật cười lớn, đúng lúc này, trong đội viên có người nói câu: "Bốn người này là ai vậy?"
Sở Phong và Sở Thâm nghe tiếng thì nhìn qua, chỉ thấy trong đội ngũ ngoại trừ đội viên đội sản xuất thứ chín ra, còn có bốn người khác. Hai đứa trẻ và hai người lớn, trong đó một người già tóc bạc và hai đứa trẻ kia tuy rằng trên người bẩn như nhau, nhưng không giống với nông dân.
Hãy nhìn xem, cho người ta có cảm giác hơi giống thầy Tần.
Ông già tóc trắng với cặp kính trên sống mũi, kính mắt bị gãy một bên chân, chỉ có thể tạm thời treo trên sống mũi. Hai đứa trẻ có sắc mặt hồng như ngọc, khuôn mặt trắng nõn non nớt, vừa nhìn đã biết chưa từng ở trong ruộng chịu gió táp mưa sa, chịu khổ trồng hoa màu.
Ngoài ra, còn có một thanh niên khác, trông có vẻ gần gũi hơn, cậu ấy mặc một bộ quần áo màu lam, đội mũ, làn da ngăm đen, thấy mọi người nhìn cậu thì nhếch miệng cười, để lộ một hàm răng trắng sáng chói mắt người.
Người thanh niên nói: "Tôi là Trương Thành của công xã Phượng Hoàng, lần này tới là nhân lúc mùa thu để chỉ đạo đội sản xuất thứ chín nuôi tằm.
Tằm không kén vào mùa đông, cứ đến mùa đông, tằm sẽ biến thành nhộng qua mùa đông. Bây giờ là cuối thu, công xã Phượng Hoàng đã cử rất nhiều người tài giỏi đến các đội sản xuất nhỏ hướng dẫn mọi người nuôi tằm, nắm hết công việc trong sản xuất, nghề phụ.
Nghe thấy thân phận của cậu, Lưu Thiêm Tài vội vàng bắt tay cậu: "Cảm ơn cảm ơn." Trương Thành khiêm tốn bắt tay với Lưu Thiêm Tài rồi giới thiệu mấy người bên cạnh: "Bên cạnh tôi là ông Thái Sơn, là... ừm... chuyên gia đến từ thành phố tới." Về phần chuyên gia này rốt cuộc là khảo sát cái gì, anh cũng không nói ra,'Hai đứa nhỏ này là người thân của ông, ông đi ra ngoài lo lắng để đứa nhỏ ở nhà không an toàn, trong nhà không ai chăm sóc, nên mang theo đứa nhỏ theo."
Lý do này rất vô lý.
Nơi nào mà người làm việc còn mang theo con cái theo, nhưng mấy năm nay có một số điều kỳ lạ đã xảy ra, làm cho người ta nhìn không rõ, xem không hiểu. Hai bên trái phải chỉ là hai đứa trẻ, chẳng lẽ Lưu Thiêm Tài còn quan tâm chuyên gia dẫn hai người đến ăn cơm sao?
Anh vội vàng đi bắt tay ông lão tóc bạc: "Hân hạnh hân hạnh, điều kiện nơi này của chúng tôi không tốt, đường xi măng chưa thông hết, điều kiện giao thông hơi kém, trên đường chắc chắn các ngài đã chịu không ít khổ cực."
Ông lão tóc bạc cầm Lưu Thiêm Tài tay: "Việc này nên mà, đừng vì chuyện này mà các cậu không nên nản lòng. Hiện tại quốc gia đang sửa đường ở khắp nơi, quốc lộ, tỉnh lộ, huyện lộ, đường nông thôn đều không bị bỏ lại phía sau, chỉ là chúng ta đất rộng của nhiều, tình hình tài chính các nơi cũng không giống nhau, những khó khăn này, mọi người chúng ta chắc là hiểu được."
"Ừm, ông nói đúng." Lưu Thiêm Tài nghe lời này, thì biết chuyên gia này không tâm thường.
Ông nói: "Cậu gọi tôi là Diệp Công là được rồi." Ông ấy lấy một túi văn kiện từ trong túi áo ra, đưa cho Lưu Thiêm Tài xem văn kiện, chứng minh nhân dân của mình, lại lấy ra một ít vé và tiên, đưa cho Lưu Thiêm Tài: 'Mấy ngày nay, con cái nhà tôi khó tránh khỏi quấy rầy rồi."
Lưu Thiêm Tài vội vàng từ chối, không phải chỉ ăn cơm vài ngày thôi sao? Sao hắn không biết xấu hổ mà đòi tiền, lão Diệp Công thì xua tay, kiên quyết để anh phải nhận lấy. Ở trong đám người Niên Xuân Hoa, nhìn mấy người này quý phái như vậy, suy nghĩ thoáng cái là suy nghĩ thông suốt.
Đây không phải là giấc mơ mà Phúc Đoàn nói sao? Ông già này không phải là nhân vật lớn mà Phúc Đoàn nói sao?
Niên Xuân Hoa đảo mắt: "Ôi chao, sao trên người mọi người đều nhếch nhác vậy? Có phải gặp phải chuyện gì không?"