Chương 307: Mối Quan Hệ (7)
Chương 307: Mối Quan Hệ (7)Chương 307: Mối Quan Hệ (7)
Sở Phong nhíu mày: "Cậu đừng thét với tôi, những lời này cũng không phải tôi nói, là người khác nói, cậu đi thét với người lớn cho họ nghe. Sở Học Văn và Sở Học Vũ ngay cả em gái ruột của mình Tam Ny cũng không thèm, ngay cả mẹ ruột của mình cũng không thèm để ý, thật sự chỉ coi cậu là em gái thôi sao, sẽ để ý cậu như vậy sao? Người trong đội đều nói, bọn họ còn có tâm tư khác."
Lần này Phúc Đoàn tức giận đến chịu không nổi, há miệng đã muốn òa khóc lớn - - căn cứ vào kinh nghiệm của cô ở nhà Niên Xuân Hoa, chỉ cần cô gào khóc, Niên Xuân Hoa nhất định sẽ đánh chửi những người khác.
Hiện tại Phúc Đoàn không ở nhà, nhưng chỉ cần cô khóc, người khác tới, cũng biết cô bị bắt nạt.
Nhưng Sở Phong lại không để ý tới những thủ đoạn của Phúc Đoàn, từ đầu đến cuối cô kiêng dè, chỉ là Phúc Đoàn kia quỷ dị khó lường "Phúc"
Đây là lần đầu tiên Sở Phong chủ động tấn công Triêu Phúc Đoàn - - bình thường cô Triêu Phúc Đoàn chủ động tấn công sẽ không có bất kỳ tác dụng gì,'Phúc" Phúc Đoàn sẽ không bởi vì cô chủ động tấn công mà biến mất, ngược lại sẽ mang đến vô số rắc rối, bất kể cô tấn công bao nhiêu lần, đều là lấy ngắn tranh dài, có thời gian này, Sở Phong nhiều đi trường học nghe giảng bài, nhận biết được nhiều thảo dược không tốt sao?
Hiện tại, là cô vì để động thủ với Cố Đình Sâm nên mới dùng phương thức chọc giận Phúc Đoàn để chọc giận Cố Đình Sâm.
Sở Phong nói: "Cô khóc nhiều lên khóc để đưa người lớn tới, đúng lúc có thể hỏi người trong đội các cô có phải nói như vậy không, đỡ phải nói tôi nói oan uổng cho cô.
Vốn dĩ Phúc Đoàn khóc đến thở không ra hơi đột ngột ngừng khóc, bởi vì dừng lại quá nhanh, cô suýt nữa kéo ống phổi, ho khan ngay tại chỗ. Phúc Đoàn không dám cho người lớn đến, nếu người lớn đến, thấy Sở Học Văn và Sở Học Vũ ở cùng cô, không chừng lại muốn nói gì nữa.
Phúc Đoàn khóc rồi tự nhiên ngừng khóc.
Sở Phong nói: "Thì ra cô ở nhà cũng giả khóc như vậy sao, chả trách người khác mỗi ngày đều nghe thấy nhà bà nội không đánh đứa bé này cũng là đánh đứa bé kia. Phải chỉ cô ít khóc đi thì con nhà bà nội đều sẽ bị đánh ít đi mấy trận."
Phúc Đoàn không ngờ hôm nay Sở Phong sẽ nói những lời này, cô muốn phản bác, nhưng lại phản bác không được, sợ ấn tượng của mình ở trong lòng Cố Đình Sâm xấu đi.
Sở Phong nói xong, thì dắt Sở Thâm rời đi, Cố Đình Sâm làm sao có thể dễ dàng buông tha các cô nên giang hai tay muốn ngăn cản đường đi của các cô, Sở Phong thì nói: "Cậu lại muốn làm gì đây? Ngày hôm đó bị xem như là kẻ bắt cóc chưa đủ sao?"
Cố Đình Sâm dừng lại và nhận ra không thể đánh nhau ở chỗ này, nếu đánh nhau ở chỗ này thì rất nhanh sẽ dẫn các đội viên khác tới, căn bản không thể cho Sở Phong một bài học.
Dưới sự cân nhắc của Cố Đình Sâm, Sở Phong và Sở Thâm nghênh ngang rời đi, hai người đi về phía sườn núi bên kia, sườn núi bên kia có một khu rừng rậm xanh um tươi tốt.
Phúc Đoàn thấy Sở Phong và Sở Thâm đi rồi, mới dám cúi đầu nhỏ giọng khóc nức nở, Sở Học Văn và Sở Học Vũ đau lòng muốn chết, tiến tới muốn an ủi cô nhưng bị Cố Đình Sâm hất tay ra.
Cố Đình Sâm chán ghét nói: 'Là hai người các cậu làm liên lụy Phúc Đoàn!" Sở Học Văn và Sở Học Vũ tự biết đuối lý nên cũng không dám phản bác.
Phúc Đoàn nước mắt lưng tròng: "Anh Sâm, Phúc Đoàn không phải loại người đó, bọn họ hiểu lầm Phúc Đoàn rồi." Cố Đình Sâm nói: "Anh biết, Phúc Đoàn là ngoan nhất." Anh ngờ lúc trước nằm mơ cũng đều mơ thấy Sở Phong bắt nạt Phúc Đoàn, trong lòng sự thù địch không ngừng tăng lên.
Cố Đình Sâm lắc vai Phúc Đoàn, nghiêm túc hỏi cô: "Phúc Đoàn, Sở Phong có thường bắt nạt em không."