Chương 312: Cái Tát (1)
Chương 312: Cái Tát (1)Chương 312: Cái Tát (1)
Sở Phong và Sở Thâm cũng không ngăn cản Phúc Đoàn hét lên như xé giọng, Cố Đình Sâm là như vậy, giấu không được, hiện tại người tới càng nhiều càng tốt. Sở Phong nhớ rõ, hôm nay người làm việc trên đồng rất nhiều.
Hôm nay, ngoại trừ người của đội phụ, các đội viên còn lại đều đi xới đất, thoát nước, tăng tính thông khí của bùn đất, tăng tỷ lệ sống sót của hạt giống.
Đám người chú ba Sở phảng phất nghe thấy có người vừa khóc vừa hét, nheo mắt nhìn xung quanh, bọn họ nhìn lên trên, lại không thấy Phúc Đoàn, bởi vì Phúc Đoàn đang nằm sấp gọi Cố Đình Sâm, bọn họ chỉ thấy Sở Phong và Sở Thâm.
"Chẳng lẽ bên trên xảy ra chuyện gì sao?"Có người hỏi.
"Không thể nào. Chúng tôi đào đất ở đây từ sáng đến giờ, không phải chỉ có hai anh em Sở Thâm Sở Phong trên cánh rừng sao? Hai người bọn họ đang tốt, có thể xảy ra chuyện gì được chứ." Đội viên nói lời này cúi đầu, tiếp tục cày đất.
"Nếu có người khác đi lên thì sao?"
Đội viên cày đất kia nói: "Ngoài con đường này ra, cũng chỉ có một con đường nhỏ hầu như không có người đi, cỏ mọc cao hơn người có thể đi lên phía trên. Con đường nhỏ kia nhiều năm như vậy cũng không có người đi, ai lại cố ý đi lên con đường đó?"
Lúc này, Phúc Đoàn đứng lên hét to: "Người đâu, cứu anh Đình Sâm —-”
Đám người chú ba Sở thật sự nhìn thấy phía trên có thêm một Phúc Đoàn, cũng ngây người, đội viên vừa nói chuyện lúc nãy xoa mắt: "Không phải chứ? Đó không phải là Phúc Đoàn của nhà Niên Hoa sao? Cô bé lên đó lúc nào vậy? Kêu chúng ta cứu ai chứ?"
Nghe được hai chữ cứu người, chú ba Sở không dám qua loa, giải quyết dứt khoát.'Đi, lên xem thử đi!" Đám người chú ba Sở không dám chậm trễ, nhanh chóng bỏ nông cụ trong tay xuống, đi lên núi.
Thấy cỏ cây điêu tàn, bùn đất sụp đổ, đám người chú ba Sở lập tức biết chỗ này đã xảy ra một trận sạt lở núi đất quy mô không lớn.
Chú ba Sở căng mặt nói với ba đứa trẻ: "Mấy ngày tới không được đi vào trong núi, núi đất sạt lở chắc chắn không chỉ một lần."
Loại tai họa núi đất sạt lở này, một khi đã xảy ra một lần, hoàn cảnh trên núi xảy ra thay đổi, thời gian tới tốt nhất không nên lên núi.
Ông ấy nhìn trái một cái, phải một cái, ba đứa bé cũng không xảy ra chuyện gì, vậy vừa rồi Phúc Đoàn kêu cứu ai?
Phúc Đoàn khóc đến thở hổn hển, hít không ít gió lạnh vào, khóc đến không ngừng run rẩy, sụt sịt chỉ vào mặt đất dưới sườn dốc: "Anh Đình Sâm, anh Đình Sâm ngã xuống!"
"Anh ấy, anh ấy còn bị rắn cắn!" Phúc Đoàn nói xong lại hu hu khóc lớn.
Anh Đình Sâm đáng thương, anh ấy, anh ấy bị Sở Phong hại rất thảm.
Lúc này đám người chú ba Sở mới đi xuống dưới sườn dốc xem xét, quả nhiên thấy Cố Đình Sâm với hơi thở thoi thóp dưới sườn dốc, Cố Đình Sâm như cá gần chết khát, cố há to miệng hết sức.
Hai chân cậu ta cuộn lại, không ít chỗ trên người đều có máu, trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.
Đáng sợ nhất chính là, trên mặt Cố Đình Sâm có miệng vết thương từng bị rắn cắn, xuất huyết sưng đỏ, còn có mụn nước mủ máu! Chú ba Sở nhanh chóng bám trượt xuống sườn dốc, cùng bế Cố Đình Sâm lên với mấy đội viên.
Chú ba Sở cẩn thận kiểm tra miệng vết thương trên mặt Cố Đình Sâm, nói: "Hỏng rồi! Mấy người xem hình dáng hai cái lỗ này, là rắn độc."
"Rắn đâu?" Chú ba Sở nhìn bốn phía, bị rắn độc cắn thì phải căn cứ vào chủng loại rắn độc để tiêm huyết thanh rắn độc, nếu không biết chủng loại rắn thì sẽ phiền toái.
Chú ba Sở không nhìn thấy rắn, hiểu đại khái là rắn chạy rồi.
Ông ấy nói với mấy đội viên: "Bây giờ chúng ta lập tức đưa Cố Đình Sâm xuống sườn núi đi, Trương Phong, cậu tay chân nhanh nhẹn, cậu xuống sườn núi trước đi mượn xe đạp, tình huống của Cố Đình Sâm bây giờ cần nhanh chóng đưa đến bệnh viện."
Trạm y tế hoàn toàn không có huyết thanh độc rắn.