Chương 314: Cái Tát (3)
Chương 314: Cái Tát (3)Chương 314: Cái Tát (3)
Ông ấy nhìn về phía Phúc Đoàn: "Phúc Đoàn, lúc Tiểu Phong, Tiểu Thâm đi vào cánh rừng kia cũng có đội viên nhìn thấy, hai đứa nó đi đường lớn. Cháu và Cố Đình Sâm đi vào rừng lúc nào? Đi đường nào?”
Trong lòng Phúc Đoàn run lên, ngón tay co lại theo bản năng, ánh mắt sắc bén của chú ba Sở, Lưu Thiêm Tài nhìn thấy động tác nhỏ của cô ta.
Phúc Đoàn này quả nhiên có vấn đề.
Niên Xuân Hoa ôm chầm lấy Phúc Đoàn: "Mấy người đừng có dọa Phúc Đoàn."
Lưu Thiêm Tài không khách khí mà trách móc: "Muốn dỗ thì bà về nhà mà dõi Nơi này không phải nhà bà, nếu chuyện này có ẩn tình, không nói rõ thì cảnh sát cũng phải tới!"
Thủ đô bên kia gió cuốn mây vần, thân phận của đám người Diệp Công bất phàm, trong thời điểm mấu chốt này, Cố Đình Sâm lại bị thương thành như vậy, Lưu Thiêm Tài đương nhiên sợ hãi.
Vừa nghe thấy cảnh sát cũng tới, Niên Xuân Hoa ngượng ngùng buông tay đang bảo vệ Phúc Đoàn.
Mấy người còn lại trợn trắng mắt liếc bà ta một cái, Niên Xuân Hoa này, cũng chỉ có chút bản lĩnh tác oai tác quái trong nhà thôi, ra ngoài rồi còn nghĩ như vậy? Xem người khác có mắng bà ta máu chó phun đầy đầu không.
Phúc Đoàn thật sự sợ hãi, cô ta nhanh trí cả đời, cộng thêm vốn đã sợ hãi, bỗng nhiên há miệng khóc lớn huhu: “Chị Phong... Là chị Phong hại anh Đình Sâm!”
Phúc Đoàn vừa sợ vừa gào, tiếng khóc vang lên dọa mọi người, ánh mắt của mọi người đều nhìn vê Sở Phong.
Nếu Sở Phong thật sự là đứa bé bảy tuổi, đối mặt với Phúc Đoàn có được vận may khủng bố chỉ trích, có lẽ sẽ thật sự cảm thấy Cố Đình Sâm té ngã do đuổi mình, mình thật sự là hung thủ.
Nhưng Sở Phong không phải.
Cô tỏ vẻ rất tức giận, cũng lớn tiếng nói: "Không phải! Là Cố Đình Sâm muốn giết chết cháu vì Phúc Đoàn!"
"Cái gì?" Đám người chú ba Sở cau mày, không ngờ lại nghe thấy chữ giết người này.
Cố Đình Sâm mới bao lớn, đã muốn giết người?
Sở Phong lại cường điệu một lần nữa: "Cố Đình Sâm nói cháu không xứng xách giày cho Phúc Đoàn, nói chỉ cần cháu dám bắt nạt Phúc Đoàn một chút, thì sẽ khiến cháu phải chết."
"Cậu ta mới vừa nói xong lời này thì lao vê phía cháu, cháu thật sự quá sợ hãi, xoay người chạy đi."
"Lúc này, Cố Đình Sâm vướng phải dây thừng cháu đặt trên mặt đất, mới té ngã lăn xuống sườn dốc, cậu ta gặp phải núi lở, bị bùn và hòn đá đè phía dưới, rắn cũng bị kinh động lao đến cắn cậu ta!"
Sở Phong bảy tuổi tức nói ra những lời này, logic lưu loát, cũng vô cùng phù hợp với sự "Yêu quý" của Cố Đình Sâm với Phúc Đoàn ngốc nghếch.
Ngay cả nhảy dây, Phúc Đoàn thua, Cố Đình Sâm cũng phải nói với đám trẻ đối lập với cậu ta: 'Do Phúc Đoàn sai sót thôi, còn mạnh hơn mấy người."
Lúc này, chú ba Sở, Lưu Thiêm Tài đã tin lời Sở Phong nói.
Ánh mắt bọn họ phức tạp nhìn về phía Cố Đình Sâm trên giường bệnh, thì ra Cố Đình Sâm ngã xuống đến nông nỗi như vậy, không phải bị người khác hại, mà là cậu ta muốn giết, đánh một bé gái bảy tuổi, không ngờ lại té ngã gặp phải núi lở, nên mới rơi vào tình trạng này!
Chuyện này xứng đáng! Chú ba Sở và Lưu Thiêm Tài đều chán ghét nhìn về phía Cố Đình Sâm trên giường bệnh, nếu không phải Cố Đình Sâm là thân thích của Diệp Công, có lẽ lúc này đám người Lưu Thiêm Tài đã sớm ra tay.
"Nhãi ranh, dám bắt nạt con gái ông!" Một giọng nói tức giận vang lên, người nói chuyện không phải ai khác, là Sở Chí Quốc.
Bình thường Sở Chí Quốc trầm ổn bình tĩnh, gặp được người có quan hệ ở quê nhà, có thể lui một bước thì sẽ lui một bước, bởi vì ở nông thôn, thật ra đều là chút chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi.
Vì chút việc nhỏ này mà khiến quan hệ ở quê nhà căng thẳng thì không có lời.
Nhưng điều đó không có nghĩa Sở Chí Quốc thật sự là con rùa rụt đầu rụt cổ ngàn vạn năm, làm một người ba, chính tai nghe thấy có người muốn đánh giết con gái mình, có thể nhẫn nhịn thì đều không phải người.