Chương 42: Điển Hình (2)
Chương 42: Điển Hình (2)Chương 42: Điển Hình (2)
Một người trong thôn không nhịn được, tò mò hỏi: "Xuân Hoa, bà cười cái gì?"
Niên Xuân Hoa nào còn dáng vẻ khép nép cung kính như lúc ở cùng đội trưởng như vừa rồi, bà ta thoải mái liếc mắt qua mọi người trong thôn rồi nói: "Ban đầu tôi đã nói gì với các bà nào?”
"Nói gì?" Thấy bộ dạng như thể đã tính trước của bà ta, một vài người trong thôn bị bà ta doạ sợ.
Có thật là Niên Xuân Hoa không biết cái gì không? Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Niên Xuân Hoa, hít thật sâu rồi nín thở, không dám thở mạnh, sợ bỏ lỡ điều gì đó.
Niên Xuân Hoa ngẩng cao đầu nói: "Trời mưa a."
Bà ta vỗ tay một cái bép: "Tôi nói cho các bà biết, Phúc Đoàn là sao sáng mà ông trời gửi xuống! Con bé muốn mưa là trời mưa ngay, nếu không nhờ con bé, số lương thực vụ thu con trai con dâu tôi phơi ngoài kho sẽ bị ướt hết, đây không phải phúc khí thì là gì?"
"Giờ trong nhà chúng tôi không phơi lương thực, lương thực đều được phơi ở chỗ đại sản xuất, nhưng các bà nghĩ lại mà xem, các bà cũng sợ lúc đang phơi hạt tiêu, phơi ớt, dây leo thì bị mưa làm cho ướt nhẹp đúng không? Các bà cứ chê tôi cứ nhắc mãi phúc khí hay không phúc khí, nhưng cái tôi nói là đúng, là chuẩn! Có phúc khí là có phúc khí, không có phúc khí...'
Bà ta đảo mắt về phía Trần Dung Phương, Sở Phong Sở Thâm nói: "Cô ta đi nuôi tằm thì trời liền đổ mưa, rõ ràng đây chính là sự thật, chẳng lẽ còn không cho người khác nói sao? Đội trưởng không nói tôi nói, đó là vì đội trưởng ở trên cao, nhưng hộ nông dân của chúng ta nhỏ bé, trong nhà thường có ít thần thân quỷ quỷ, các thứ tín ngưỡng linh tinh, người càng ở vị trí cao, thì càng không hiểu được!"
Trân Dung Phương suýt chút nữa thì phì cười: "Trong đội sản xuất của chúng ta, ai cũng không hiểu được vì sao, bất cứ chuyện gì mẹ đều muốn chen chân vào cho bằng được. Có thời gian rảnh như vậy, không bằng mẹ sớm đi tìm đội trưởng đội chính trị để nghe giáo dục lại tư tưởng đi."
Cô ấy nói xong, bèn kéo Sở Phong Sở Thâm rời đi, lo lắng bị Niên Xuân Hoa dính dáng tới.
Còn lại mình Niên Xuân Hoa tức đến run bần bật, nhìn mọi người xung quanh nói lớn: "Nhìn xem, làm gì có cô con dâu nhà ai mất dạy như cô ta. Không kể phúc khí, cái gì cô ta cũng không biết, sau này kết cục của cô ta sẽ rất thảm cho mà xem."
Thím hai Tống lẩn bên trong đám đông trợn trắng mắt, thím ấy nghe được lời Niên Xuân Hoa nói là "Trong nhà ai cũng có thân thần quỷ quỷ, đội ttrưởng không hiểu gì hết", thím hai Tống đã cảm thấy mỗi câu nói của Niên Xuân Hoa đều như người mất trí.
Thần thần quỷ quỷ, dù sao thím hai Tống cũng chưa từng thấy bọn chúng.
Hơn nữa thím ấy cũng rõ ràng tường minh, mấy thứ thần thần quỷ quỷ chưa từng làm nông dân sống tốt, ngược lại là Đảng, là đội trưởng dẫn dắt lao động.
Lao động là vinh quang, kiếm công điểm là quang vinh, Trân Dung Phương nuôi tằm cũng là quang vinh, mà Niên Xuân Hoa nói toàn mấy thứ thần thần quỷ quỷ, thím hai Tống không biết quang vinh ở chỗ nào. Thím ấy lười xem Niên Xuân Hoa khoe khoang, một lát sau liền bỏ đi.
Trừ thím hai Tống ra, có một số người trong thôn bị Niên Xuân Hoa nói trúng suy nghĩ, tin đến năm sáu phần.
Một người trong thôn mắt đầy hưng phấn, trong lúc nghỉ chân, mọi người ghé vào nhau bàn luận chuyện thần thần quỷ quỷ vốn đang rất kích thích.