Chương 420: Phân Chia (2)
Chương 420: Phân Chia (2)Chương 420: Phân Chia (2)
Lúc trước chị gái ruột của Phúc Đoàn chết như thế nào? Sở Chí Quốc và Sở Chí Mậu cũng chính là vì con cái của mình mà suy nghĩt
Niên Xuân Hoa đồng ý nâng Phúc Đoàn, hy sinh tất cả những đứa trẻ còn lại trong nhà, bọn họ thì không muốn.
Chỉ một câu như vậy, không ai có thể nói là Sở Chí Quốc và Sở Chí Mậu làm sai.
Cho dù một ít người muốn lấy lòng Phúc Đoàn cũng đỏ mặt cúi đầu.
Bọn họ tuy rằng muốn lấy lòng Phúc Đoàn nhưng tâm địa cũng không hoàn toàn xấu xa.
Nhìn mẹ ruột của Phúc Đoàn là Lưu Giai Ni xem, thê thảm khốn khổ, quần áo dơ bẩn, tinh thần không tốt, bây giờ còn sắp phải rơi vào tình trạng đi tù.
Còn Phúc Đoàn thì sao? Vẫn sống tốt bên cạnh Niên Xuân Hoa.
Những người này có xấu đến đâu, cũng không muốn làm hại con của Sở Chí Quốc và Sở Chí Mậu.
Niên Xuân Hoa thấy mọi chuyện đã kết thúc chỉ có thể càng ôm chặt Phúc Đoàn hơn.
Có đứa nhỏ có phúc ở đây, hai đứa con trai là cái gì chứ? Không có thì không có.
Vì không muốn Sở Chí Quốc và Sở Chí Mậu ngăn cản mình tiếp tục nuôi dưỡng Phúc Đoàn, Niên Xuân Hoa chấp nhận hai đứa con trai này hoàn toàn chia nhà.
Một trò hề đã kết thúc.
Ngày hôm sau, Lưu Giai Ni được một số cán bộ trong đội hộ tống đi đến đồn cảnh sát.
Sở Phong và Diệp Quân Chi cũng chạy tới tiễn cô ấy. Gió êm sóng lặng, Lưu Giai Ni sắp vào tù, trên mặt lại lộ ra nụ cười rất bình thản.
Tinh thần của cô ấy dường như cũng bình thường hơn một chút: "Tiểu Phong, Quân Chỉ."
Sở Phong và Diệp Quân Chi cũng không biết trả lời thế nào, bọn họ thậm chí áy náy. Nếu bọn họ không đến bệnh viện thì có phải Lưu Giai Ni sẽ không phải đi tù đúng không?
Trên lý trí, Sở Phong và Diệp Quân Chi biết mình không sai.
Nếu không giải quyết được vấn đề lai lịch của Phúc Đoàn, sau này nạn nhân sẽ đếm không xuể.
Nhưng con người luôn luôn là động vật cảm tính.
Lưu Giai Ni thì cười nói: "Tôi nên cảm ơn hai cháu đã đến, để cho tôi có cơ hội hiểu giải thoát. Những ngày trong tù có thể rất khó khăn, nhưng trái tim tôi kiên định, trong bệnh viện, tôi chỉ là một cái xác sống."
Lưu Giai Ni vẫy vẫy tay với Sở Phong và Diệp Quân Chi, biến mất trong ngọn núi xanh tươi.
Từ sau khi cô ấy rời đi, cuộc sống của đội sản xuất số 9 vẫn chậm rãi trôi qua. Các thành viên trong đội nhìn như hòa thuận nhưng thực tế nghiễm nhiên chia làm hai phe.
Một phe lấy lòng Phúc Đoàn, muốn thu được vận may.
Phe kia thì giữ khoảng cách với Phúc Đoàn.
Đội sản xuất từng đoàn kết một thời lại bị "nay mắn" xé nát từ bên trong.
Trời đã vào đông.
Có câu thành ngữ "Mùa thu thu hoạch, mùa đông nhàn rỗi", hoặc cũng có cách nói khác là "Mùa thu thu hoạch, cất trữ mùa đông". Chữ "nhàn" trong đó, với người nông dân mà nói, chính là so với độ bận rộn của ba mùa còn lại, lại có chút nhàn rỗi hơn.
Có rất ít hạt giống thích hợp để gieo trông vào mùa đông, cũng không có nhiều các loại việc đào xới cần phải làm.
Tuy nhiên, việc cần làm tất nhiên không thiếu. Trước hết phải kiểm tra bờ ruộng, làm tốt công tác thủy lợi cho ruộng đất, nếu không sang năm bắt đầu bận rộn thì sẽ khó mà làm được.
Tiếp theo, nhà cửa có gì cần tu sửa thì phải nhanh chóng làm cho xong.
Ngoài ra còn có một số công việc rời rạc khác như là tưới ruộng.
Trước đây, ở đội sản xuất thứ chín, chỉ cần vừa vào đông, mọi người bắt đầu rảnh rỗi ngược lại liền trở nên lo lắng không có thu nhập, hận không thể giành giật nhau mà làm.
Mỗi nhà đều có việc để làm.
Thế nhưng năm nay thì khác.
Bởi vì sự việc "con búp bê may mắn" của Phúc Đoàn, đội chín chia thành hai phe.
Một phe muốn dựa hơi Phúc Đoàn, hưởng ké chút may mắn, mong nhận được lợi ít. Phe thứ hai thì chỉ hận không thể cách Phúc Đoàn càng xa càng tốt.