Chương 453: Đoạn Tình (1)
Chương 453: Đoạn Tình (1)Chương 453: Đoạn Tình (1)
Sau khi trải qua rất nhiều chuyện, hai anh em họ đã tưởng mọi chuyện đã tương đối chu toàn rồi nhưng lại lập tức nghĩ tới nếu như gia đình Niên Xuân Hoa không muốn mang tiếng ác áp bức hai đứa cháu không được đi học nên đã phân phó Sở Học Văn, Sở Học Võ tới tìm Bạch Giai Tuệ.
Bởi vì muốn Bạch Giai Tuệ bỏ tiền.
Hoặc nếu như Bạch Giai Tuệ không đưa tiên học phí cho hai người, thói đời luôn hà khắc với phụ nữ hơn, đến lúc đó mọi người cũng sẽ không nói Niên Xuân Hoa thái quá.
Sở Học Văn và Sở Học Võ đều có hơi nghĩ không ra được cảm xúc của mình.
Sở Học Văn còn ổn bởi vì cậu ta muốn được đi học nhưng Sở Học Võ lại không giống vậy, cậu ta ồn ào nói: "Vì sao phải tới tìm bà ấy? Bởi vì bà ấy mà chúng ta phải chịu đựng biết bao nhiêu."
Cậu ta cảm thấy những người trong đội đều nói bậy về hai người bọn họ là bởi vì Bạch Giai Tuệ muốn ly hôn.
Có một người mẹ muốn ly hôn khiến cậu ta không dám ngẩng đầu.
Sở Học Văn trừng mắt nhìn Sở Học Võ quát: 'Muốn được đi học thì đừng có nói bậy!"
Một khi con người đã rơi vào nghịch cảnh thì sẽ phải trưởng thành, cũng giống như Sở Học Văn hiện tại, không hiểu sao cậu ta lại biết nếu như Sở Học Võ lại nói hươu nói vượn thêm nữa thì ai cũng không cứu được bọn họ.
Sở Thâm bực dọc vén tay áo lên chuẩn bị muốn xông tới đi đánh người: "Đi xin người ta còn có thái độ này sao?”
Hai tên bạch nhãn lang (*) súc sinh.
(*) Bạch nhãn lang (Sói mắt trắng): Ý chỉ kẻ vong ân bội nghĩa. Lúc này cánh cửa cũng kẽo kẹt mở ra.
Bạch Giai Tuệ bình tĩnh nhìn hai anh em, không biết là vui hay là giận.
Sở Học Võ lạnh lùng hừ một tiếng, Sở Học Văn lại có hơi không được tự nhiên nhưng cậu ta vẫn nói: "Mẹ..."
Bạch Giai Tuệ chỉ hỏi: "Là ba hay bà nội các con bảo các con tới?"
Còn không đợi Sở Học Võ trả lời thì Sở Học Văn đã nói: "Bà nội bảo bọn con tới! Nếu không con đã không tới đây."
Bạch Giai Tuệ bình tĩnh gật đầu.
Sở Học Võ sửng sốt, trước kia mỗi lần cậu ta như vậy là Bạch Giai Tuệ sẽ rất khó chịu, nhưng bây giờ cô ấy lại bình tĩnh như vậy khiến Sở Học Võ có hơi kỳ quái, không quen.
Bạch Giai Tuệ xoay người: "Hai đứa đói bụng rồi phải không, có vào ăn cái gì không?”
Quả thật Sở Học Võ, Sở Học Văn đang đói bụng, khoảng thời gian này trong nhà thật sự rất khó khăn.
Bạch Giai Tuệ đưa hai người đi vào, trong khi Sở Thâm, Tam Ni còn đang cảm thấy Bạch Giai Tuệ đang đau lòng cho hai đứa nhỏ thì Sở Phong lại không cảm thấy như vậy.
Có đôi khi không phải cứ quyết tuyệt đẩy hai người ra xa mới có thể xem như buông tay.
Dù sao cũng cùng một đội sao có thể đẩy ra xa đây?
Bạch Giai Tuệ thật sự buông bỏ chính là như vậy, đạm mạc như nước khiến người ta tìm không ra chỗ nào để chỉ trích.
Nhưng vẫn khách sáo đối đãi giống như với người thân đã vài chục năm trôi qua chưa gặp. Hiện tại trạng thái của Bạch Giai Tuệ chính là như vậy, cô ấy khách sáo hỏi anh em Sở Học Văn muốn ăn gì, sau đó bưng ra một ít đồ ăn nhưng cũng mặc kệ bọn họ ăn uống có lịch sự hay không.
Sở Học Văn ăn mà vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.
Bạch Giai Tuệ hiện giờ đã hoàn toàn không còn là người mẹ luôn hay lải nhải, thích quản đông quản tây giống như trước kia nữa.
Giống như dù cho bọn họ có chết thì cô ấy cũng sẽ không cảm thấy quá khó chịu.
Bỗng nhiên Sở Học Văn nghĩ đến chuyện đã mấy ngày nay bọn họ không thể đi học, chẳng lẽ Bạch Giai Tuệ không biết sao? Nếu đã biết thì... tại sao cô ấy có thể bình tĩnh như vậy được?
Sở Học Văn nhịn không được siết chặt tay, sự sợ hãi khủng hoảng lại quấn chặt lấy cậu ta.
"Mẹ, bọn con..." Sở Học Văn mở miệng.
Còn chưa nói xong, Bạch Giai Tuệ đã lấy ra một cái tủ ngăn kéo kéo ra, bên trong rỗng tuếch.