Chương 55: Rắn Độc (2)
Chương 55: Rắn Độc (2)Chương 55: Rắn Độc (2)
Sở Thâm trên đó cực kì an toàn, không có dấu hiệu gì cho thấy sẽ rơi xuống. Trong bóng đêm mờ mịt, thân thể Sở Thâm dường như run lên, hình như đã nhìn thấy cái gì đó rất kinh khủng.
Con ngươi của Sở Phong co rút lại, một con rắn mảnh mai từ cành cây ngoi thẳng lên, cái đầu dẹt hình tam giác nhắm thẳng vào Sở Thâm. Toàn thân Sở Thâm toát mồ hôi lạnh, ngay cả hét lên cũng không thể, sau khi mất đi phản ứng liên mất thăng bằng, từ trên cây rơi xuống, vào lúc đó con rắn độc cũng phát động công kích, ngã xuống cùng Sở Thâm. Sở Thâm ngã xuống đất, con rắn độc lao nhanh về phía trước, Sở Thâm sợ hãi nhắm mắt lại.
BịchI
Có tiếng vật gì đó mở ra, Sở Thâm hoảng hốt mở mắt ra, Sở Phong cầm cành cây khầu mạnh con rắn độc ra, con rắn độc bị quăng xuống đất, cô bé như điên mà nhắm vào con rắn độc quất nó hàng chục cái, cho đến khi lớp da nó bị xé rách, dần dần ngừng cử động. Sở Phong di chuyển một tảng đá lớn và ném nó qua để đè lên con rắn độc không biết còn sống hay đã chết.
"Em, em gái."
Sở Thâm kinh ngạc mở miệng nói. Sở Phong dường như cũng bị rút hết sức lực: "Anh, anh có bị cắn không?"
"Không." Sở Thâm sợ hãi, mặt cắt không còn một giọt máu: "Trông giống như một con rắn gai màu đỏ. Làm sao trên cây có thể có loại rắn độc như vậy ?"
Rắn đúng là có thể leo cây, nhưng rắn thích bóng râm, mặt đất mát nhất là vào buổi chạng vạng tối, thân cây bị ánh nắng chiếu nên nóng, huống chỉ rắn thường thích ở trong hốc râm và bụi cỏ.
Sở Thâm đã trèo nhiều cây như vậy, đây là lần đầu tiên cậu ấy gặp một con rắn trên cây. Nếu Sở Phong không hành động kịp thời, cậu ấy sẽ bị rắn độc cắn! Sở Phong và Sở Thâm nhìn nhau, chúng đều nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt nhau.
Mặt trăng ngày càng lên cao, Sở Chí Quốc và Trân Dung Phương đi khắp nơi để tìm Sở Phong và Sở Thâm, nhưng họ không thể tìm thấy chúng, họ hét lớn, nhưng không ai đáp lại.
Trân Dung Phương hỏi từng nhà xem hai đứa trẻ có đến nhà người khác và được các đội viên nhiệt tình mời ở lại ăn tối hay không.
Thật không may, không có ai cả. Tiếng Sở Chí Quốc và Trân Dung Phương tìm con nhanh chóng lan ra, Niên Xuân Hoa đang ngồi ăn trên bàn cũng nghe thấy. Niên Xuân Hoa ôm lấy Phúc Đoàn, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu, hai đứa ôn dịch kia biến mất rồi?
Đối với Trân Dung Phương, đây thực sự là một bất hạnh lớn. Đối với bà ta, đó là một niềm vui lớn. Không còn hai đứa ôn dịch chết toi kia, Sở Chí Quốc nhất định sẽ giúp đỡ nuôi nấng Phúc Đoàn. Nghĩ đến một tệ sáu hôm nay, trong mắt Niên Xuân Hoa tràn đầy vẻ nuối tiếc.
Khi Bạch Giai Tuệ nghe thấy tiếng gọi tha thiết của Trần Dung Phương ở bên ngoài, cô ấy cũng không thể ngồi yên được nữa, đều là người làm ba làm mẹ nên cô ấy biết khi xảy ra chuyện như thế này sẽ có cảm giác lo lắng như thế nào. Bạch Giai Tuệ nháy mắt với chồng của mình - Sở Chí Bình, nói: "Mẹ, Tiểu Phong và Tiểu Thâm hình như không thấy đâu rồi, con ra ngoài xem nhé."
"Đứng lại!" Niên Xuân Hoa không hài lòng mà liếc Bạch Giai Tuệ: "Mẹ thấy con đúng là chó mang dây xích quản chuyện bao đồng, hai đứa ôn dịch chết toi của Trần Dung Phương tìm không thấy thì cứ tìm không thấy, con đi tìm cái gì? Không phải con có đầu óc sao, Phúc Đoàn không phải đã chỉ rõ hay sao, hôm nay nhà bọn họ sẽ gặp phải vận rủi lớn, con nhúng tay vào chuyện xui xẻo làm gì?"
Niên Xuân Hoa nhìn thấy những cô con dâu vô dụng này bà ta liền nổi cơn, đứa nào cũng vô tích sự như nhaul Bị Niên Xuân Hoa mắng, Sở Chí Bình không dám cãi lại mẹ mình, ngoan ngoãn ngồi xuống, còn Bạch Giai Tuệ thì cảm thấy hơi chạnh lòng, chẳng lẽ lời Phúc Đoàn nói là chính xác sao?