Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 169

Nhưng hiện tại Diệp Ngưng Dao đã không phải nguyên thân ban đầu, nơi này còn có quá nhiều chuyện chưa giải quyết, cô không thể rời đi.

“Anh, em không đi, em đã kết hôn ở chỗ này rồi.”

Lời nói của cô như sấm sét trên mặt đất, Diệp Ngưng Viễn tức giận, liền đứng lên từ trên ghế đẩu: “Cái gì? Em nói lại lần nữa xem?!”

Diệp Ngưng Dao nhịn không được mà cười thầm khi một người kiên quyết và nghiêm khắc như vậy lại mất bình tĩnh: “Em nói em đã kết hôn và không thể quay lại thành phố.”

“Là ai? Em và Giang Hoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vốn tưởng rằng bản thân đã biết toàn bộ sự thật, nhưng vào lúc này, Diệp Ngưng Viễn lại không thể khẳng định như vậy.

“Sau khi đến đây, em mới phát hiện ra anh ta lừa dối em, sau đó chia tay với anh ta. Thực ra, em không thích anh ta nhiều như mọi người nghĩ đâu.”

Nhắc tới quá khứ, giọng điệu của cô thoải mái nên cũng không giống như nói dối, Diệp Ngưng Viễn nhướng mày, nhịn không được mà hỏi lại một lần nữa: “Em thật sự không thích cậu ta sao?”

“Thật sự.” Cô bình tĩnh gật đầu.

Bất kể là thật hay giả, điều lúc này Diệp Ngưng Viễn quan tâm nhất là một chuyện khác: “Người đàn ông em cưới là ai? Tại sao em không nói cho người nhà biết?”

Nếu cha mẹ biết được, chắc chắn bọn họ sẽ rất tức giận.

“Anh ấy tên là Phó Thập Đông, anh ấy là người địa phương.” Nhắc đến người đàn ông đó, lông mày và đôi mắt của Diệp Ngưng Dao lộ ra một sự dịu dàng mà cô không nhận thấy.

Thái độ đó khiến Diệp Ngưng Viễn tin vào câu nói: Cô thực sự không thích Giang Hoài nữa.

Anh ấy nhìn Diệp Ngưng Dao với vẻ mặt phức tạp, trong lúc nhất thời anh ấy không thể đoán được cô kết hôn một cách liều lĩnh là vì cô bị tổn thương bởi tình yêu của mình, hay là cô bị người khác lừa.

“Dẫn anh đi gặp cậu ấy.”

“Được, nhất định là anh sẽ thích anh ấy.”

Diệp Ngưng Viễn thấy cô cười với vẻ mặt ngu đần, trong lòng càng thêm tức giận: Anh thích cái rắm!

Chỉ trong một buổi chiều, danh tính của Diệp Ngưng Viễn đã lan rộng ra trong làng.

Hóa ra người lính đẹp trai này hoàn toàn không phải là bạn của thanh niên trí thức Giang, mà là anh trai của thanh niên trí thức Diệp.

Nghĩ đến sự việc trong tiệc cưới, trong đầu mọi người tràn ngập những suy đoán khác nhau.

Khi Phó Thập Đông từ huyện thành trở về, anh tình cờ gặp thím Chu, thím Chu nhìn thấy anh thì cười lúng túng, sau đó bước tới chào hỏi.

Anh trai của thanh niên trí thức Diệp được bà ấy đưa đến gặp Giang Hoài, nếu bà ấy biết thân phận này thì đã không nhúng tay vào chuyện này.

“Cái kia… Đông Tử, hôm nay trong nhà cậu có khách, cần gì thì cứ đến nhà thím lấy.”

“?” Phó Thập Đông nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu: “Được, cảm ơn thím.”

Mang theo sự khó hiểu này trở về nhà, vừa vào nhà đã nhìn thấy Phó Viện bình thường rất hung dữ với người lạ lại đang ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ, hai tay chống cằm ngước mắt nhìn một quân nhân cao lớn với vẻ sùng bái, trong mắt toàn là những ngôi sao nhỏ.

Người quân nhân nghe thấy âm thanh và nhìn về phía anh.

Bốn mắt chạm nhau, đều nhìn ra sự sắc bén trong mắt đối phương.

Nghe được ngoài cửa có động tĩnh, Diệp Ngưng Dao đi từ trong phòng ra, cười cười chạy về phía Phó Thập Đông: “Anh đã trở lại rồi sao? Mau tới đây, em giới thiệu một người cho anh.”

Vừa nói, cô vừa kéo cổ tay người đàn ông đi về phía Diệp Ngưng Viễn.

“Anh, đây là chồng của em, anh ấy tên là Phó Thập Đông.”

“Anh ấy là anh trai em, Diệp Ngưng Viễn.”

Sau khi giới thiệu ngắn gọn, biểu hiện của hai người đàn ông khác nhau.

Phó Thập Đông đưa cánh tay phải đầy chai sạn của mình ra và chủ động chào hỏi: “Anh trai, xin chào.”

Nếu như khi Diệp Ngưng Viễn đến căn nhà nhỏ bằng đất này đã tức giận rồi, bây giờ khi gặp em rể, lửa giận trong lòng anh ấy đã lên đến đỉnh điểm.

Ngoài ngoại hình đẹp, cả hai không có một chút nào xứng đôi với nhau.

Bình Luận (0)
Comment