Một người đàn ông đối xử dịu dàng với gia đình sẽ không phải là người tệ.
Chỉ là thân phận của bọn họ thật sự không giống nhau, kết hôn không phải trò trẻ con, chỉ có tình cảm không có tiếng nói chung thì sẽ không bền lâu, về phần Phó Thập Đông có phải là người đáng để giao phó cuộc đời hay không thì còn phải xem xét.
“Em gái tôi từ nhỏ đến giờ chưa từng chịu khổ cực, lần này người nhà không biết chuyện của em ấy, nếu mẹ tôi biết, rất có thể ngày mai bà ấy sẽ đến đây và mang em ấy đi mất.”
Những gì anh ấy nói không phải là nói dối, với cái tính cách chết tiệt của mình thì bà ấy thực sự có thể làm điều đó.
“Hay là để tôi viết thư cho nhà thông gia giải thích được không?” Trang Tú Chi tốt nghiệp tiểu học đã nhiều năm, cơ hồ đã quên một số từ ngữ không thông dụng, nhưng viết thư thì vẫn có thể.
Bắc Kinh xa như vậy, đây là việc duy nhất mà cô ấy có thể làm.
“Chú bộ đội, chú của cháu là người tốt, chú không được mang dì của cháu đi!” Phó Viện rất thông minh, cô bé có thể hiểu người lớn nói gì, nghĩ đến khả năng dì sẽ phải rời khỏi căn nhà này, ánh mắt của cô bé đăm đăm muốn bật khóc.
Lớn nhỏ đều tuyệt vọng nhìn anh ấy, trong lòng Diệp Ngưng Viễn dù lạnh lùng thế nào cũng không chịu được công kích, anh ấy cố gắng duy trì thái độ hòa nhã không làm bọn họ sợ hãi.
Bữa tối là hai món mặn một món canh, thêm một nồi bánh bao trắng mềm như tuyết.
Đợi mấy người ngồi xong, Diệp Ngưng Dao cầm lên một cái bánh bao, giống như bảo bối đưa cho Diệp Ngưng Viễn: “Anh ăn thử đi, đây là do người đàn ông của em làm.”
Ở Bắc Kinh, Diệp Ngưng Viễn đã nếm thử rất nhiều món ngon, anh ấy tùy ý cắn một miếng bánh bao hấp, hơi giật mình vì hương vị mềm mại và ngọt ngào.
Ngay lập tức, anh ấy không nhịn được mà cắn thêm một miếng, nó hoàn toàn khác với những chiếc bánh bao hấp được bán trong các nhà hàng quốc doanh!
“Bánh bao này làm bằng gì?” Sao mà ngon thế?
“Bí mật, em sẽ không nói cho anh biết.” Diệp Ngưng Dao cười giả bộ thần bí, trong đôi mắt sáng ngời trong trẻo hiện lên một tia giảo hoạt.
Người đàn ông của cô trộn mật ong trong bánh hấp, tất nhiên là ngon rồi!
Xem ra là còn tức giận vì lúc trước anh ấy đã bắt nạt Phó Thập Đông đúng không? Diệp Ngưng Viễn li.ếm môi dưới, do dự không nói, lần này anh ấy sâu sắc nhận ra rằng em gái mình đã thực sự thay đổi.
“Anh định ở đây bao lâu?” Diệp Ngưng Dao vừa cầm lấy bánh bao vừa hỏi anh ấy, Diệp Ngưng Viễn có chút không xác định là em gái đuổi mình đi hay chỉ là hỏi đơn thuần.
“Quân đội cho phép anh nghỉ phép một tháng, anh dự định sống ở đây một thời gian.”
Trên thực tế, quân đội chỉ cho anh ấy một tuần nghỉ phép, vì không khuyến khích sự kiêu ngạo của đối phương, anh ấy quyết định sẽ không nói ra sự thật.
“Một tháng?” Diệp Ngưng Dao kinh ngạc nhướng mắt.
Chẳng lẽ người này quá nhàn rỗi rồi hay sao? Không phải quân đội đang rất bận hay sao?
Nghĩ đến việc trong khoảng thời gian này bản thân đã ăn rất nhiều đồ ăn ngon của người ta, cô xấu hổ đến mức không thể lên tiếng đuổi người đi.
“Không sai, từ nay về sau, anh và Phó Thập Đông ở chung một phòng là được rồi, cậu cũng không cần bố trí nơi ở khác cho anh.”
Lời nói của anh ấy thành công thu hút sự chú ý của Phó Thập Đông, người đàn ông đặt chiếc đũa trong tay xuống, không đồng ý nói: “Trong nhà vẫn còn một phòng trống, sau bữa tối em sẽ đi thu dọn.”
“Thật rắc rối, khi còn huấn luyện trong quân đội tôi có thể thích nghi với bất kể loại môi trường nào.”
“Không rắc rối, tôi ngủ nghiến răng nghiến lợi ngáy rất to, anh là khách, không thể để anh phải chịu ủy khuất được.”
Diệp Ngưng Dao ở một bên nghe mà ngơ ngác, anh nghiến răng nghiến lợi từ khi nào vậy? Tại sao cô lại không biết?
Sau bữa ăn, những người trong bàn có những suy nghĩ khác nhau.