Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 186

“Vâng, cảm ơn ông.”
Bốn phía ngoài những đồ đạc đổ nát, còn có nhiều đồ sành sứ sắp vỡ.
Cách đó không xa là những chồng sách xếp rất cao, anh đi vòng quanh những mảnh giấy vụn vương vãi và chai lọ vứt dưới đất, rồi cúi xuống bắt đầu tìm kiếm thứ mình muốn.
Bởi vì có quá nhiều sách vô dụng trong chỗ thu mua phế liệu, Phó Thập Đông đã xắn tay áo và tìm kiếm một lúc lâu trước khi tìm thấy hai cuốn sách tiếng Trung và toán học trung học cơ sở trong số rất nhiều sách.
Vì lý do thời đại, sau năm 1966 tất cả các trường học ở đây kể cả trường tiểu học đều bị đóng cửa.
Khi đó, Phó Thập Đông mới mười tuổi, sau khi bị buộc phải nghỉ học vài năm, cuối cùng anh cũng được trở lại trường học nhưng lại gặp phải tai nạn của anh trai mình.
Anh vừa bận kiếm tiền vừa bận chăm sóc gia đình nên cứ như vậy mà anh không bao giờ đi học nữa.
Bên cạnh sách giáo khoa cấp trung học cơ sở là một số sách giáo khoa trung học phổ thông. Bìa ngoài bị hư hỏng nặng nhưng các trang bên trong có lẽ còn mới đến tám phần.
Phó Thập Đông do dự một lúc, sau đó nhặt chúng ra khỏi chồng sách và đặt chúng sang một bên.
Ngoài ra, anh còn tìm thấy một số album ảnh và một bộ “Bộ sách tự học Toán, Lý, Hóa”, rồi cho vào túi vải của mình.
Trở lại cửa, ông lão cũng không thèm nhìn anh mang theo cái gì, kiểm tra cái cân, thu tiền rồi mới cho anh rời đi.
Cuối cùng, ông ấy vẫn không quên nhắn nhủ đôi điều: “Các cháu học thêm vẫn tốt hơn, có điều kiện thì cho đi học.”
Buổi chiều khi anh về nhà, Diệp Ngưng Dao không có ở nhà, vì vậy Phó Thập Đông đã đặt những cuốn sách đó vào hộp dưới giường đất, chọn những album ảnh và mang chúng cho Phó Niên.
Hai đứa trẻ đều đã đi ra ngoài chơi, Trang Tú Chi là người duy nhất ở trong nhà.
Sau khi đặt album lên bàn, anh cũng không vội rời đi mà lớn tiếng hỏi: “Chị dâu, nếu chúng ta đưa Phó Niên đến trường thì chị thấy như thế nào?”
“Đi học sao?” Trang Tú Chi kinh ngạc giương mắt lên, trên mặt lộ ra một tia do dự: “Nó có thể làm được sao?”
Bỏ qua chuyện có trường học nào chịu nhận cậu bé hay không, liệu Phó Niên có khiếm khuyết về thể chất có bị bắt nạt hay không?
Kỳ thật Phó Thập Đông cũng đã cân nhắc về vấn đề này, nhưng đứa nhỏ năm nay đã hơn mười tuổi, nếu không đi học, sau này cũng chỉ có thể giống anh mà thôi.
“Gần đây, phản ứng của Phó Niên giống như nhạy cảm hơn trước rất nhiều, em nghĩ chúng ta nên thử một lần.”
Mùa thu năm nay, Phó Viện sẽ bắt đầu học tiểu học, Phó Niên sẽ chỉ bị chậm trễ thêm nếu cậu bé vẫn còn lang thang trong làng.
Trang Tú Chi cau mày, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý: “Vậy để nó thử xem, mùa thu để nó và Viên Viên cùng nhau đi học.”
Một ngày sau, thành phố Bắc Kinh.
Tiếng còi vang lên, đoàn tàu chậm rãi tiến vào sân ga, Diệp Ngưng Viễn vén vành mũ, hít sâu một hơi, xách hành lý xuống xe.
Anh ấy không quay trở lại quân đội hay trực tiếp về nhà mà lên xe buýt đến nhà máy sản xuất máy móc trong thành phố để tìm cha mình là Diệp Chính Ngôn.
Lúc trước khi anh ấy đi, cha mẹ Diệp đã biết khi nào anh ấy sẽ quay lại, Tiền Thục Hoa dường như đã đoán được hành động của anh ấy, sáng sớm đã theo chồng đến xưởng máy, ngồi trong văn phòng không nhúc nhích.
Diệp Chính Ngôn giật giật khóe miệng, không dám nói ra lời tức giận nào.
Diệp Ngưng Viễn vội vàng chạy tới, khi anh ấy bước vào văn phòng, anh ấy vừa vặn bắt gặp ánh mắt đang cười mà như không cười của mẹ mình.
“Ồ, trước khi đi con đã nói gì với mẹ? Tại sao con lại đến đây ngay khi vừa xuống tàu?”
“Mẹ, con đoán mẹ sẽ tới đây, cho nên con không có về nhà.” Diệp Ngưng Viễn áy náy sờ sờ chóp mũi, tránh đi ánh mắt sắc bén của mẹ mình, anh cười cười ngại ngùng.
“Con cũng thật biết đoán.”

 

 

Bình Luận (0)
Comment