Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 207

“Vừa hay, tôi cũng muốn đi lên huyện thành, sao chúng ta không đi cùng nhau.” Quá trình bán hàng là một quá trình từng bước, Mạnh Nghênh Oánh vẫn mỉm cười và thái độ của cô ấy trở nên tốt chưa từng có.

Điều này khiến Tiền Linh có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng đồng thời cũng cảnh giác.

[Chú thích: Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.]

Trước đây Trần Ngọc Như và Lưu Mỹ Ngọc với cô ta có quan hệ tốt như vậy, lại đều rơi vào tay nhà họ Mạnh, cô ấy không muốn làm kẻ thứ ba bị như vậy.

“Ừm, tôi có hẹn với Mặc Tiểu Thanh, chúng ta đi cùng nhau có lẽ sẽ không tiện.”

Mạnh Nghênh Oánh nghe được Mạc Tiểu Thanh ở đây, trên mặt không nhịn được cười: “Thật sao? Thật đáng tiếc.”

Đứng ở nơi đó, Tiền Linh cảm thấy hơi xấu hổ, vội vàng nói thêm vài câu khách sáo để rời đi.

Lúc này, Mạnh Nghênh Oánh lấy từ trong túi trên vai ra một hộp thiếc nhỏ dùng để đựng kem dưỡng đưa tới: “Đây là kem dưỡng ẩm do tôi chế tạo, dưỡng ẩm rất tốt, tôi tặng cho cô.”

“Kem dưỡng ẩm là gì?” Từ này khá là lạ, bước chân Tiền Linh dừng lại, tò mò nhìn qua.

Nghĩ đến thời đại này làm gì có kem dưỡng ẩm, Mạnh Nghênh Oánh ho nhẹ một tiếng, giả vờ thần bí giải thích: “Cái tên này là do tôi nghĩ ra, bôi lên mặt sẽ dưỡng ẩm cho da mặt, giúp da mặt mềm mại mãi mãi. Nó sẽ không nhờn như loại kem chúng ta thường dùng.”

“Ồ, thì ra là thế…” Tiền Linh chớp chớp mắt, thấy Mạnh Nghênh Oánh không nhặt thứ trong tay mình lên: “Cảm ơn lòng tốt của cô, thứ tốt như vậy cô cứ giữ lại cho riêng mình, tôi không cần nó.”

Từ khi uống thuốc hoa đào, làn da của cô tốt lên rất nhiều, không cần dùng những thứ xa hoa như vậy nữa, cũng sẽ không vô cớ mà đòi đồ của người khác.

Nhưng người nói vô tâm người nghe cố ý, Mạnh Nghênh Oánh nghe xong thì sắc mặt tối sầm lại.

Giữ nó cho riêng mình nghĩa là gì?

Có phải vì cô ta đầy mẩn ngứa mà cô ta không xứng đáng bán mỹ phẩm không?

“Cô nói vậy là có ý gì? Tôi có ý tốt đưa cho cô, nhưng cô lại châm chọc tôi?” Cô ta cắn chặt răng, cố gắng hết sức kiềm chế bản thân muốn chạy trốn.

Mạnh Nghênh Oánh có thể coi là người biết phán đoán tình hình, hiện tại không ai có thể bảo vệ cô ta, cô ta cũng biết không dễ gây chuyện.

“Tôi không có ý giễu cợt cô…” Tiền Linh vội vàng xua xua tay: “Cô hiểu lầm rồi, tôi thật sự nói là không cần, nếu không tin, cô không cảm thấy làn da của tôi rất tốt hay sao?”

Hít sâu vài hơi để kìm nén lửa giận, Mạnh Nghênh Oánh trừng mắt nhìn cô ấy một cái, giọng điệu vẫn không chút khách khí: “Không cần thì thôi, thật là lòng tốt lại bị coi là lòng lang dạ thú.”

Một mình giải thích nhiều như vậy, cô ta vẫn nói như thế, Tiền Linh cũng là người nóng tính, khi cô ấy nổi nóng cũng lười nói nhảm với cô ta, quay người bỏ đi.

Cảm giác bị phớt lờ khiến Mạnh Nghênh Oánh tức giận giậm chân, nghĩ đến việc có sáu bảy nữ thanh niên trí thức đang đợi mình ở nơi ở của thanh niên trí thức, cô ta cố nén cười.

Thật không may, hy vọng càng nhiều thì thất vọng cũng càng nhiều.

Nửa giờ sau, cô ta tức giận đi ra khỏi chỗ ở của thanh niên trí thức, không khỏi thở dài: Thời đại này sao lại khó bán như vậy chứ?!

Cho miễn phí cũng không cần ư? Những thanh niên trí thức này thực sự là một lũ ngốc!

Thất vọng khi bắt đầu kinh doanh, Giang Hoài là người duy nhất cô ta có thể nghĩ đến để an ủi bản thân.

Trường tiểu học xã.

Trong một phòng học đơn giản, Phó Niên mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ chỉnh tề ngồi ở hàng cuối cùng, vô cùng chăm chú lắng nghe.

Người cùng bàn với cậu bé là Thạch Siêu, con trai của đội trưởng đội sản xuất thôn nhà họ Thạch, cậu bé khoảng tám chín tuổi, không cao nhưng lại là kẻ bắt nạt cả lớp.

Bình Luận (0)
Comment