Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 209

“Anh mau tra đi, nhất định phải có thái độ học tập đúng đắn!”

“…” Dưới ánh mắt nghiêm nghị chăm chú của vợ, Phó Thập Đông chỉ còn cách mở từ điển ra và giả vờ tra.

Phó Niên ngồi bên cạnh lén lút mở sách giáo khoa tiếng Trung của mình ra, sợ người khác phát hiện nên trực tiếp lật trang bị hỏng để đọc những kiến thức không được che sau đó.

Phó Viện vô tình liếc nhìn trang đang đọc, không khỏi thốt lên: “Oa, thầy dạy nhanh thế? Chúng ta mới học đến trang 12.”

Trong mắt Phó Niên hiện lên một tia hoảng sợ, cậu bé nặng nề gật đầu, sợ bị người khác nhìn ra khác thường.

Thấy không ai nói gì, cậu bé thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Kể từ khi kết hôn với Phó Thập Đông, Diệp Ngưng Dao không làm nhiều việc ở nhà, gần đây chồng cô ban ngày phải lên huyện thành kiếm tiền, khi về còn phải lên núi kiểm tra một vòng, buổi tối thì tranh thủ thời gian học tập.

Thời gian của người khác tính bằng phút, nhưng anh lại không thể đợi được mà muốn tính bằng giây, anh rất bận.

Để hỗ trợ công việc của anh, Diệp Ngưng Dao đã chủ động đảm nhận tất cả việc nhà, cô rất hiền huệ khiến bản thân cô còn phải ngạc nhiên.

Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi cuối tuần, Diệp Ngưng Dao tổng vệ sinh quét dọn nhà cửa.

Để cho đẹp, cô còn mua hai mảnh vải và may thêm rèm cửa mới.

Màu xanh nhạt khiến cả căn phòng trông bớt thiếu sức sống hơn.

Gói hàng cô vừa nhận được lúc sáng cũng được cô mở ra và trải ra trên chiếc giường đất.

Ngoài rất nhiều đồ ăn thức uống, còn có một bức thư của cha mẹ nguyên thân.

Ngoài những lời quan tâm, bức thư còn nói rằng bọn họ đã biết nguyên nhân chia tay của cô và Giang Hoài.

Phải nói rằng cha mẹ của nguyên thân là những người có lễ độ, cho dù Giang Hoài có làm sai thế nào, bọn họ cũng không viết một lời chửi thề nào trong thư.

Trong thư, mẹ của nguyên thân còn khen thuốc hoa đào mà cô đưa rất hữu dụng, điều này khiến Diệp Ngưng Dao mím môi cười, định mấy ngày sau sẽ gửi thêm vài viên nữa cho bà ấy.

Bây giờ cha mẹ của nguyên thân đã là cha mẹ của cô, cô có trách nhiệm phải hiếu thuận với bọn họ, bọn họ là những người tốt, cô sẽ đối xử chân thành với bọn họ.

Diệp Ngưng Dao cất thức ăn vào tủ bếp, như quần áo và một số loại thuốc hàng ngày được cho vào hộp dưới giường đất, chiếc vòng tay bằng bạc mà Trần Ngọc Như đưa cho cô trước đây vẫn nằm yên lặng trong góc của hộp dưới giường đất.

Diệp Ngưng Dao rũ mắt nhìn xuống vài giây, tùy ý nhặt nó lên và bắt đầu suy nghĩ xem nên đổi nó thành loại trang sức nào.

Toàn thân lắc tay bạc được khắc hoa văn vô cùng đơn giản cổ xưa.

Một viên ngọc bích nhỏ bằng hạt đậu đỏ trong số hoa văn thu hút sự chú ý của cô.

Trong thời đại này, hầu hết các đồ trang sức có thể nhìn thấy đều không được khảm đá quý, Diệp Ngưng Dao đoán rằng chiếc vòng tay này được Mạnh Nghênh Võ theo Ủy ban Cách mạng đi xét nhà nên có được.

Đúng lúc cô đang trầm ngâm, viên ngọc bỗng tỏa sáng rực rỡ, rất lạ.

Diệp Ngưng Dao kinh ngạc buông tay, đặt nó lên bàn, chỉ chốc lát, chiếc vòng liền khôi phục như cũ.

Đây là có chuyện gì? Bản thân cô nhìn nhầm hay sao?

Cô không thể tin được mà cầm lên lần nữa, chỉ trong chốc lát, viên bảo thạch liền thay đổi như cũ, ngay sau đó, hoa văn trên chiếc vòng tay mơ hồ nổi lên, trông giống như một pháp bảo từ tiên giới.

Về phần nó là pháp khí gì, Diệp Ngưng Dao đã nhìn rất lâu nhưng vẫn chưa nghĩ ra.

Lúc đầu Trần Ngọc Như tặng chiếc vòng, điều đó có nghĩa là chiếc vòng này sẽ không có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào khi nó ở trên tay cô ấy.

Chẳng lẽ là do pháp khí với linh lực dồi dào trong cơ thể cô đã đánh thức nó?

Pháp khí? Vòng đeo tay?

Đột nhiên, trong đầu lóe lên một tình tiết trong sách, Diệp Ngưng Dao đột nhiên ý thức được, cuối cùng cũng hiểu được nó có tác dụng gì trong thế giới này.

Bình Luận (0)
Comment