Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 214

Nói là gian hàng, nhưng thực ra chỉ là một người đàn ông trung niên ăn mặc bảnh bao ngồi xổm bên đường ôm một chậu hoa sắp tàn, trên khuôn mặt buồn bã nhìn rất bắt mắt.

“Những bông hoa này bán như thế nào?”

Người đàn ông nghe tiếng thì ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “Cô muốn mua hoa của tôi à?”

“Anh không bán hoa sao?” Diệp Ngưng Dao nhìn chằm chằm hoa lan trong tay anh ta, chỉ cảm thấy có chút không lý giải được vì sao anh ta hỏi vấn đề này.

Nếu không bán hoa thì ở chợ hoa chiếm gian hàng làm gì?

“Bán, bán, bán!” Người đàn ông kích động đứng lên, sau đó lại có chút bất an: “Cô gái, cô có biết đây là hoa gì không? Nó không dễ nuôi.”

Anh ta là một người yêu hoa, chậu hoa này có được nhờ rất nhiều mối quan hệ và rất nhiều tiền. Kết quả là nuôi vài ngày mà hoa sắp chết, biết không giữ nổi nên tranh thủ thời gian đi ra chợ hoa bán cho người nào nuôi được.

“Tôi biết, đây là hoa sen Tô Quan đài, một loại phong lan, giá bao nhiêu?” Thần sắc Diệp Ngưng Dao lãnh đạm, khá là kinh ngạc khi anh ta sẽ nói cho chính mình hoa này không dễ trồng.

Thấy đối phương là cao thủ trong nghề, ánh mắt người đàn ông sáng lên: “Cô gái, cô biết nhiều lắm. Cô có biết cách cho những bông hoa này sống không?”

“Nó thích môi trường ấm áp và cần bóng râm. Nó cần được tưới nước nhiều hơn và đất phải tốt.” Đối phương cũng là một người yêu hoa, Diệp Ngưng Dao biết bao nhiêu thì nói hết cho anh ta nghe.

Nghe xong lời này, lông mày người đàn ông càng nhíu sâu hơn, anh ta cũng nuôi dưỡng như vậy kia mà? Nhưng tại sao nó không thể sống tốt được?

“Cô có thể nuôi sống nó không? Nếu vậy, tôi sẽ bán cho cô.”

Chậu hoa lan này nếu để cho người đàn ông này tiếp tục nuôi thì chỉ có đường chết, Diệp Ngưng Dao kiên quyết gật đầu với anh ta: “Tôi sẽ nuôi nó, nó sẽ không chết, anh định bán nó với giá bao nhiêu?”

“Chỉ cần đưa tôi ba mươi là được, mang cả hoa và chậu đi.” Dù rất miễn cưỡng nhưng người đàn ông vẫn cầm chậu hoa đưa qua.

“Chà, tốt lắm.” Diệp Ngưng Dao hoàn toàn không biết giá thị trường của bông hoa là bao nhiêu, vì vậy cô lấy từ trong túi ra ba mươi xu và đưa cho anh ta, thấy như vậy thì Phó Thập Đông nhận lấy chậu hoa từ người đàn ông.

Đi ra khỏi chợ hoa, Diệp Ngưng Dao chạm vào những bông hoa với lá khô héo và rót vào một chút linh lực.

Thời gian vẫn còn sớm, nhưng cô không nỡ để người đàn ông của mình phải đi đi đi lại với chậu hoa trên tay.

“Chúng ta trở về đi, ngồi tàu một ngày em cũng có chút buồn ngủ.” Cô cố ý che miệng ngáp một cái để thuyết phục anh.

Ban đầu Phó Thập Đông còn muốn đưa cô đi dạo một lúc, nhưng nhìn thấy cô mệt mỏi như thế, anh không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ.

Bây giờ là giữa tháng chín, thời tiết đang dần dần trở nên mát mẻ hơn.

Khi hai người trở lại nhà khách, sắc trời bên ngoài đã bắt đầu tối dần.

Phó Thập Đông ra ngoài mua thức ăn, Diệp Ngưng Dao đặt cây lan lên bàn và truyền một ít linh lực cho nó.

Giống lan này yêu cầu rất cao về đất và độ ẩm, xem ra người bán hoa phải tính toán rất nhiều mới vận chuyển được từ trong Nam ra.

Ngay lúc cô còn đang ngẩn ngơ, Phó Thập Đông quay lại từ bên ngoài với một hộp cơm trên tay, tay kia cầm một thứ gì đó, khi anh đến gần, Diệp Ngưng Dao có thể nhìn thấy đó là gì.

Một chiếc mũ con hổ cho trẻ con?

“Anh lấy ở đâu vậy? Không phải anh mua đúng không?” Diệp Ngưng Dao đỏ mặt, muốn lấy mũ từ trong tay anh ra nhìn một chút, nhưng lại cảm thấy xấu hổ.

“Đúng vậy, nó rất dễ thương nên anh đã mua nó.” Phó Thập Đông đặt hộp cơm lên bàn, sau đó đội chiếc mũ hổ lên đầu Diệp Ngưng Dao, mỉm cười rạng rỡ.

Diệp Ngưng Dao cầm lấy chiếc mũ trên đầu, nhìn trái nhìn phải, cô rất thích.

Đầu hổ não hổ, đáng yêu quá!

Tình mẫu tử vô tình trong mắt người phụ nữ giống như một vì sao sáng, đẹp đến chói mắt.

Bình Luận (0)
Comment