Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 221

Điều này khiến lũ trẻ xung quanh sợ hãi, mọi người nhanh chóng tránh ra, tất cả đều sợ vô tình liên lụy đến mình.

“Đồ ngu ngốc này! Còn ở chỗ này giả điếc nữa hả, tôi giết anh!”

Nếu chỉ là đánh nhau, Phó Niên cũng sẽ không quan tâm cậu bé nhiều như vậy, dù sao cậu bé cũng lớn hơn đối phương rất nhiều. Nhưng người này hết lần này đến lần khác đập chậu nước vào đầu cậu bé, ngay cả người hiền nhất cũng có lúc phát cáu.

Ngay khi Thạch Siêu chuẩn bị đập cái chậu xuống lần nữa, Phó Niên đã nắm lấy tay cậu bé, từ “cút” đột nhiên mạnh mẽ thoát ra khỏi miệng cậu bé.

Lời này vừa nói ra, cậu bé và Thạch Siêu đều sửng sốt.

Ngay sau đó, Thạch Siêu chạy về phía lớp học như thể cậu bé đã nhìn thấy một con ma.

Phó Niên mím môi hồi lâu mới định thần lại, cậu bé cẩn thận thử thốt ra từ “cút” một lần nữa, rõ ràng lưu loát, không phải ảo giác.

Niềm vui từ từ dâng lên trong đáy mắt, lồng ngực phập phồng kịch liệt, những người phía sau hối thúc cậu bé nhanh chóng đi lấy nước, cậu bé dùng ngón tay run run ném gầu xuống giếng, nhìn nước bắn tung tóe trong giếng rồi hít lấy một hơi thở sâu…

Khi cậu bé cầm cái xô quay trở lại lớp học, cả lớp đồng loạt nhìn cậu bé, có chút im lặng không được tự nhiên.

Thấy đứa trẻ đã trở lại, Mạnh Nghênh Oánh lập tức cúi mặt xuống, nghiêm giọng khiển trách: “Phó Niên, lại đây! Tại sao lại bắt nạt bạn học?!”

Phó Niên đặt cái xô sang một bên chậm rãi bước đi, Thạch Siêu đang trốn sau lưng Mạnh Nghênh Oánh và cười hả hê khi người khác gặp họa.

“Em…” Cậu bé thốt ra một âm thanh duy nhất, sau đó khua tay múa chân ra hiệu [không bắt nạt cậu ấy].

Đứa trẻ này thực sự có thể nói chuyện sao?

Mạnh Nghênh Oánh sửng sốt, châm chọc nói: “Ý của em là? Cô không hiểu.”

Cô ta hếch cằm, cụp mí mắt nhìn người, khác hẳn với hình ảnh dễ gần trước đây của cô ta.

Những đứa trẻ xung quanh đều im lặng, không dám thở mạnh.

Phó Niên nhìn cô ta chăm chú, sự sắc bén trong mắt cậu bé rất giống với Phó Thập Đông, nhưng vì tuổi còn trẻ và sức răn đe có hạn, Mạnh Nghênh Oánh chỉ cảm thấy tội lỗi trong một giây.

Bước lên bục, Phó Niên cầm một viên phấn viết lên bảng: [Tôi không có bắt nạt cậu ấy].

Viết xong, cậu bé đặt phấn xuống, lẳng lặng đứng ở nơi đó, toàn thân mang theo một tia cố chấp.

Đối với Mạnh Nghênh Oánh, sự thật không quan trọng, chỉ cần thấy người nhà họ Phó đau khổ là cô ta vui vẻ.

“Lúc này còn nói dối hay sao? Mau nhìn Thạch Siêu đang khóc đây này! Cha mẹ em giáo dục em như thế nào? Thật sự là thượng bất chính hạ tắc loạn* mà, về nhà viết bản tự kiểm điểm dài 500 chữ, ngày mai giao cho cô, bây giờ đi ra ngoài đứng cho cô!”

[Chú thích: * Thượng bất chính hạ tắc loạn: “Thượng: trên, hạ: dưới, bất chính: không ngay thẳng, tắc: thì, loạn: lộn xộn.” Ý nói là: người trên mà làm bậy thì cấp dưới không thể nghiêm chỉnh được. Trong một nhà mà ông bà, cha mẹ hư hỏng thì khó mà có được con cháu tử tế nên người.]

Lúc này cô ta đã quên mất những đứa trẻ này mới vào lớp một, học sinh lớp một viết bản tự kiểm điểm dài 500 chữ quả thực là rất khó.

Phó Niên căng thẳng đứng đó không nhúc nhích, Mạnh Nghênh Oánh thấy vậy liền đưa tay ra, vừa định đẩy cậu bé ra, lúc này một tiếng mắng mỏ vang lên, Phó Viện như gió lốc ôm lấy hai mảnh giẻ lau xông vào.

Cô bé đến trả lại giẻ lau theo lời dặn của chủ nhiệm lớp nhưng lại tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này.

Cô bé thường bảo vệ Phó Niên, làm sao có thể chịu đựng được như vậy, ngay lập tức đứng trước mặt Phó Niên và trừng mắt nhìn Mạnh Nghênh Oánh, giống như một con hổ nhỏ đang nhe răng nanh vuốt: “Sao cô lại ở đây, đồ xấu xa? Đừng bắt nạt anh trai tôi!”

Đột nhiên một tiểu sát tinh xuất hiện, Mạnh Nghênh Oánh tức giận trợn tròn mắt, có Bùi Tùng Quốc chống lưng, cô ta hoàn toàn không sợ Phó Viện sẽ về nhà kiện cáo.

Bình Luận (0)
Comment