Đầu tiên, đậu đen được ngâm trong nước, sau đó xào chín, để nguội cho vào hai hộp này.
Cuối cùng, đổ giấm chín và gừng thái lát vào, để yên khoảng một tuần là có thể ăn.
Cho dù không nhằm mục đích thụ thai thì ngày thường ăn đậu đen cũng rất bổ.
Thấy cô ăn một nắm nhỏ đậu đen mỗi bữa tối, Phó Thập Đông nghĩ cô ăn chúng vì cô thích, vì vậy trong vòng hai ngày, không biết anh lấy từ đâu ra một túi khác để cho cô ăn đủ.
Nửa tháng sau, Diệp Ngưng Dao nhìn thấy đậu đen, táo đỏ, đậu đen, táo đỏ, hiện tại vừa nghe thấy những thứ này cô liền bắt đầu choáng váng đầu óc.
Tuy nhiên, cô không thể là người duy nhất ăn thực phẩm bổ sung, tỏi tây trong vườn rau được thu hoạch hết vụ này đến vụ khác, tất cả đều vào bụng của Phó Thập Đông.
Những viên thuốc bổ thận nối tiếp nhau, một viên lại một viên.
Bởi vì cả tỏi tây và các loại thuốc đông y đều được nuôi dưỡng bằng linh lực, nên ở một số khía cạnh, dược tính của chúng cao hơn gấp nhiều lần so với các loại thuốc thông thường.
Trong một thời gian, hai người bọn họ sống một cuộc sống không biết xấu hổ, hàng đêm sênh ca sinh hoạt.
Một ngày nọ, Phó Thập Đông phát hiện ra những điều bất thường này.
Tuy rằng trước kia anh nhìn thấy Diệp Ngưng Dao sẽ không khống chế được d.ục v.ọng, nhưng chưa bao giờ như bây giờ lại không khống chế được nửa thân dưới như vậy.
Đôi khi anh quá tàn nhẫn, anh tự cảm thấy bản thân thật vô nhân đạo không phải là người.
Trong lòng nghi hoặc, anh chỉ có thể âm thầm tìm đến trung tâm y tế, muốn hỏi xem bản thân có mắc bệnh thầm kín nào không.
Phó Thập Đông nói về loại chuyện riêng tư này một cách rất khó hiểu, nhưng Chu Thương Mãn vẫn hiểu, anh ta không ngờ sau khi kết hôn mà Phó Thập Đông lại ngây thơ như vậy.
“Gần đây ăn cái gì?”
Vợ đưa viên thuốc thì cũng không thể nói ra được, Phó Thập Đông suy nghĩ một chút, chỉ nói “tỏi tây”.
Chu Thương Mãn chỉ hiểu Tây y, Trung y thì biết nửa vời cái biết cái không, nhưng anh ta cũng biết tỏi tây rất mạnh trong việc thúc tình, thỉnh thoảng ăn một lần thì không sao, nhưng nếu ăn hàng ngày sẽ rất dễ bị tiêu chảy.
“Anh hả, có lẽ là do anh ăn quá nhiều tỏi tây. Vườn rau của nhà anh không có loại rau khác hay sao? Ăn tỏi tây mãi anh không chán sao?”
Tất nhiên Phó Thập Đông biết vườn rau của nhà anh có rất nhiều loại rau, nhưng vợ anh không cho anh ăn chúng.
Mối nghi ngờ trong lòng anh ngày càng lớn nên Phó Thập Đông chỉ có thể về nhà hỏi cho rõ.
Mà lúc này, Diệp Ngưng Dao đang nghiêm mặt đút hai hộp đậu đen vào túi, định lát nữa mang đến nơi ở của thanh niên trí thức cho Mạc Tiểu Thanh ăn.
Cô gần như muốn nôn ra vì ăn những thứ này, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô nghĩ rằng bản thân sẽ mất nửa cái mạng trước khi mang thai.
“Sao lại gói đậu đen mang đi hết vậy?” Phó Thập Đông đi vào thì nhìn thấy một màn này, trên mặt vợ mình có vẻ chán ghét quá rõ ràng, chẳng lẽ mỗi ngày cô đều ăn đậu đen nên chán sao?
“Từ hôm nay trở đi, em không ăn đậu đen nữa, anh cũng không cần ăn tỏi tây, ai thích cái gì thì cứ thì ăn đi!” Vừa nói, cô vừa há miệng ra, biến thành hình con cá nóc.
Phó Thập Đông nghe thấy những lời như vậy, anh ấy nắm lấy tay của Diệp Ngưng Dao, cau mày hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Em đang làm gì sau lưng anh?”
Dù sao cũng đã thất bại, Diệp Ngưng Dao không ngại tạo áp lực cho anh, vì vậy cô thành thật nói: “Em muốn có con, nhưng ăn nhiều đậu đen như vậy cũng không được.”
Trong giọng điệu của cô lộ ra chút ủy khuất, khi cô nói, hơi nước dần dần lấp đầy trong mắt cô.
Nghe được điều này thì còn có điểm nào không hiểu, Phó Thập Đông vừa tức giận vừa đau lòng: “Cho nên em cho anh uống nhiều thuốc và ăn nhiều tỏi tây như vậy tất cả là vì muốn có con hay sao?”