Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 229

“Không được, anh không thể cứu cả ngọn núi bằng sức lực của chính mình.” Vừa nói, Diệp Ngưng Dao âm thầm kích hoạt linh lực trong pháp khí, ý đồ để cho cây cối xung quanh dùng linh lực tự cứu lấy chính mình.

Trong trường hợp bình thường, cô chỉ có thể điều khiển những cái cây này khi pháp khí phát ra ngọn lửa đỏ.

Nhưng bây giờ tình thế cấp bách, cô chỉ có thể lấy ngựa sống thành ngựa chết.

Ngay khi cô đang huy động sức mạnh linh lực của mình, một cành khô bị lửa thiêu rụi từ trên cây rơi xuống, nơi nó rơi xuống là ngay trên đỉnh đầu cô.

Giang Hoài vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của cô, hắn ta thấy vậy thì lập tức bay tới: “Dao Dao cẩn thận!”

Nói ra thì muộn mà mọi việc xảy ra quá nhanh, hai người ôm nhau lăn ra một bên bãi cỏ, trong lòng vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi.

Nhưng mà Diệp Ngưng Dao không chú ý tới, một tia linh lực tiến vào trong cơ thể Giang Hoài, khiến hắn ta nhất thời giật mình ngẩn ra.

“Anh sao rồi? Anh có bị thương không?” Diệp Ngưng Dao đẩy hắn ta ra rồi đứng dậy khỏi mặt đất, bởi vì khói dày đặc ngày càng nhiều, cô chỉ có thể che miệng và mũi mà ho liên tục.

Sau khi hoàn hồn, Giang Hoài bật dậy, lắc đầu: “Anh không sao.”

Thấy hắn ta thật sự không có việc gì, Diệp Ngưng Dao lại kích hoạt pháp khí, chỉ hi vọng lần này sẽ thành công.

Sau khi thử năm lần bảy lượt, cuối cùng cô đã thành công!

Với những sợi linh lực phát ra, những thân cây vốn bị cháy đen trong ngọn lửa đã bị bao phủ bởi một tầng nước, bởi vì bị ngọn lửa bao trùm nên Giang Hoài cũng không phát hiện ra điều gì khác thường.

Mà ngọn lửa đang dần dần yếu đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Để tránh cho Giang Hoài nhìn ra sự khác thường, Diệp Ngưng Dao chỉ có thể nhân cơ hội này liều mạng chữa cháy.

Dưới chân núi có hơn chục người cũng đang lao về phía nơi cháy.

Vụ hỏa hoạn xảy ra do ông lão họ Lý trong thôn đang hút thuốc lào trong rừng thì tình cờ gặp một con gà rừng đi ngang qua nên ném tàn thuốc xuống đám cỏ khô để bắt con gà rừng.

Khi ông ấy bắt được con gà rừng, ngọn lửa đã bùng lên, ông ấy muốn dùng chân dập lửa nhưng gió quá mạnh và ngọn lửa bùng lên quá nhanh khiến ông ấy sợ hãi chạy xuống núi với con gà rừng để tìm người giúp đỡ.

Khi những người ở ngoài đồng nghe tin ngọn núi đang cháy, tất cả bọn họ đều ném nông cụ xuống để đi chữa cháy, mà Phó Thập Đông cũng ở trong số đó.

Biết mỗi ngày Diệp Ngưng Dao đều lên núi để nuôi ong, lúc này anh lo lắng hơn bất kì ai.

Mặc kệ mọi người vẫn đang tìm kiếm dụng cụ chữa cháy, anh đã phi nước đại lên, chạy trước đám đông.

Khi anh chạy đến địa điểm cháy, ngọn lửa dữ dội ban đầu đã chỉ còn lại những ngọn lửa lẻ tẻ.

Đôi má của Diệp Ngưng Dao và Giang Hoài đã bị đen đi, ít nhiều có đổi màu.

Vừa nhìn thấy Giang Hoài, Phó Thập Đông lập tức nhíu mày, sau đó chạy tới ôm lấy bả vai Diệp Ngưng Dao, lo lắng hỏi: “Vợ ơi, em thế nào rồi? Có bị thương hay không?”

Diệp Ngưng Dao nhìn khuôn mặt điển trai đang hoảng loạn của anh, sau đó nhìn những người vội vã chạy lên phía sau anh, cuối cùng thần kinh của cô cũng buông lỏng và hôn mê bất tỉnh.

“Dao Dao!” Hai người đàn ông đồng thời kêu lên.

Phó Thập Đông vội vàng bế người phụ nữ lên, ngước mắt lên nhìn thấy Giang Hoài đang đứng trước mặt mình với vẻ mặt quan tâm khiến anh lập tức tức giận, trong đôi mắt sắc bén của anh có một tia lạnh lẽo: “Tránh ra !”

“Dao Dao nhất định là bị khói làm ngạt thở, anh nhanh đưa cô ấy đến trung tâm y tế đi.” Giang Hoài nhịn xuống ý muốn tiến lên đoạt lấy cô, chăm chú nhìn người phụ nữ trong lòng anh không chớp mắt.

Nếu không phải không đúng lúc, Phó Thập Đông nhất định sẽ đánh người này một trận: “Cô ấy là vợ của tôi, không cần anh phải bảo tôi làm gì, cút ra ngoài!

Bình Luận (0)
Comment