Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 236

Trên bàn cơm, lúc ăn được một nửa, Phó Thập Đông do dự một chút mới nói: “Vợ ơi, đội vận tải có công việc đường dài tìm anh, nếu anh đi, phải một tháng mới về…”

Diệp Ngưng Dao vừa định gắp thức ăn liền ngước đôi mắt lên đầy kinh ngạc: “Anh đi đâu vậy? Sao lại đi lâu như vậy?”

“Đi tỉnh Lục, nếu em không muốn anh đi thì anh sẽ không đi.” Nói thật, anh cũng không yên tâm để vợ ở nhà một mình.

Diệp Ngưng Dao thu đôi đũa lại, trong lòng đưa ra quyết định: “Vậy anh đi đi, trên đường đi anh nhớ chú ý an toàn.”

Mặc dù trong lòng cô có chút không thoải mái, nhưng đây là chuyện quan trọng, cô cảm thấy không thể để tâm tính nóng nảy của mình làm liên lụy được.

“Ừ.” Phó Thập Đông cụp mắt nhìn chằm chằm bát cơm của mình, trầm mặc hai giây sau đó mới gật đầu: “Em ở nhà phải chăm sóc bản thân thật tốt.”

Nói xong, cả hai chìm vào im lặng.

Trang Tú Chi thấy bầu không khí không ổn, vội vàng cười xoa dịu mọi chuyện: “Mới có một tháng mà thôi, xem ra bây giờ hai đứa đã bắt đầu không thể tách rời nhau rồi. Đừng lo lắng, Đông Tử, chị sẽ chăm sóc tốt cho vợ của chú.”

“Thật làm phiền chị dâu rồi.” Phó Thập Đông lại ngẩng đầu lên một lần nữa, trong mắt tràn đầy chân thành.

Hôm sau, hai vợ chồng đi lên huyện thành.

Sau ngày hôm nay, sẽ có một tháng hai người không gặp nhau được nhau, đi trên đường, Diệp Ngưng Dao càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.

Để tránh bị phát hiện, khi đến gần cổng đội vận tải, cô giật mạnh góc áo của người đàn ông: “Nếu không anh vào một mình đi, em đi đến chợ đen gần đây để đi dạo.”

Nghe nói đi theo xe rất mệt nên cô muốn mua thêm đồ ăn vặt cho người đàn ông ăn trên xe để khỏi buồn ngủ.

“Chúng ta cùng nhau đi chợ đen đi, đợi anh ở đây hai phút là được.” Vừa nói, người đàn ông vừa nhấc chân bước nhanh vào trong, sợ vợ nói “không được”.

Nhìn bóng lưng của anh đi xa, Diệp Ngưng Dao mấp máy môi, cuối cùng phát ra một tiếng cười “phụt”.

Hai phút sau, người đàn ông vội vã đi ra ngoài như lời đã hứa.

Anh đẩy xe đạp, vỗ vỗ yên sau: “Đi thôi, chúng ta đi mua sắm.”

“Được.”

Dưới ánh nắng chói chang, Diệp Ngưng Dao ngồi ở ghế sau của xe, gió nhẹ nhàng lướt qua gò má, cô vòng một cánh tay qua eo người đàn ông, tựa đầu vào sau lưng anh, trân trọng khoảng thời gian hai người ở với nhau.

Khi màn đêm buông xuống, thời gian hai người có thể ở bên nhau lại bị giảm đi một nửa.

Nằm trên chiếc giường đất, cả hai chỉ ôm nhau trong im lặng.

Bình thường giờ này Diệp Ngưng Dao đã lên giường đi ngủ, nhưng hôm nay dù như thế nào thì cô cũng không ngủ được, trong lòng không nhịn được mà cảm thấy hoảng sợ.

Phó Thập Đông nhẹ nhàng vuốt tóc cô, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: “Khi anh không ở nhà, em không được phép đi dạo vào ban đêm.”

Thực ra anh muốn hỏi: Khi anh không có ở nhà thì em có nhớ anh không?

Nhưng da mặt mỏng quá, lời nói đến đầu môi lại thay đổi.

“Được rồi, anh ở nơi khác không được đi trêu chọc những cô gái khác, nếu để em biết thì anh coi như xong.” Diệp Ngưng Dao ngẩng đầu nhìn anh, giống như muốn nhìn thấu tâm can của người khác.

“Được.” Phó Thập Đông khẽ cười, lại nói: “Rau dưa mới ngâm trong nhà mấy ngày nữa là có thể ăn được, ăn cơm đừng có bỏ bữa, ăn đúng giờ.”

“Hừ…” Diệp Ngưng Dao rốt cuộc cũng không nhịn được sự bất đắc dĩ trong lòng, cô dụi trán vào ngực anh, ủ rũ nói: “Anh cũng phải bảo trọng tốt cho bản thân, em ở nhà chờ anh trở về.”

“Được.” Trong lòng chậm rãi có một dòng nước ấm chảy qua, Phó Thập Đông dùng ngón tay nâng cằm cô lên, chậm rãi cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt mùa thu của cô: “Anh đi sớm về sớm, khi anh quay về chúng ta sẽ tiếp tục tạo em bé.”

Bầu không khí vốn dĩ rất ấm áp ngay lập tức bị câu nói vừa rồi của anh phá hủy, Diệp Ngưng Dao đỏ mặt, vừa muốn đẩy anh ra lại bị anh nhấc bổng lên, xoay người đè cô lại.

Bình Luận (0)
Comment