Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 240

Khương Nam lườm anh ta một cái rồi đi thẳng về phía trước, thấy anh ta vẫn đi theo mình, cô ấy lập tức xoay người, lạnh giọng sắc bén cảnh cáo: “Anh đừng đi theo tôi, tốt hơn hết là anh nên đem thứ bên ngoài kia giải quyết nhanh đi, hoặc là chờ tôi tự mình làm thì anh sẽ không có kết quả tốt đâu.”

Bước chân của Bùi Tùng Quốc khựng lại, trong mắt hiện lên một tia chột dạ, muốn tiến lên giải thích vài câu nhưng lại không có dũng khí để nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn vợ mình bỏ đi.

Anh ta ủ rũ quay về ngồi phịch xuống phòng hiệu trưởng, Mạnh Nghênh Oánh đang tức giận đã đợi sẵn ở đó.

Anh ta vừa bị vợ chọc giận, sắc mặt của Bùi Tùng Quốc cũng không được dễ nhìn cho lắm.

“Cô không ở dưới văn phòng làm việc, ở đây làm cái gì?”

“Cái gì? Mới vừa gặp vợ xong anh đã đối xử với tôi bằng thái độ này sao?” Mạnh Nghênh Oánh uể oải ngồi trên chiếc ghế sau bàn làm việc, nghiêng đầu cười lạnh.

“Tôi nên dùng thái độ gì để đối xử với cô?” Nghĩ đến mục đích của mình vẫn chưa đạt được, Bùi Tùng Quốc chỉ có thể nhẹ nhàng cầu xin hòa bình: “Cô cũng biết vợ tôi là một người rất nhạy cảm, nếu cô bị phát hiện ở đây, cuối cùng người chịu khổ cũng chỉ có tôi mà thôi.”

Mặc dù hai người đang ở trong mối quan hệ cần gì có nấy, nhưng trong lòng Mạnh Nghênh Oánh vẫn rất tức giận, đặc biệt là nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo nhìn người bằng lỗ mũi của Khương Nam thì càng thêm tức giận.

“Cô ấy có ba đầu sáu tay hay sao? Sao tôi lại phải sợ cô ấy? Hơn nữa cô ấy cũng không biết quan hệ của chúng ta…”

Nghĩ đến lời cảnh báo vừa rồi của Khương Nam, Bùi Tùng Quốc không chắc liệu đối phương có biết điều gì không.

Anh ta cau mày, nghiêm mặt nói: “Để đề phòng, nếu không có việc gì thì sau này cô đừng đến văn phòng tìm tôi.”

Giọng điệu trịnh thượng này khiến Mạnh Nghênh Oánh rất khó chịu, lần trước nói chuyện với cô ta như vậy là vì chuyện Phó Niên nhảy lớp.

Cô ta không ngờ người đàn ông này khá công minh, trong tâm trí anh ta thì cô ta còn không bằng một người câm nhỏ.

Nếu không phải vì công việc, cô ta đã không chịu theo loại người vô ích này.

“Chẳng lẽ… anh một chút cũng không nhớ em hay sao?” Biết người đàn còn chưa hoàn toàn khuất phục dưới chân váy của mình, cô ta đứng dậy, hai tay ôm lấy eo người đàn ông, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi anh ta.

Ngày nay phong tục dân gian rất đơn giản mộc mạc, Bùi Tùng Quốc sao có thể chịu được sự trêu chọc như vậy, anh ta liếc nhìn thoáng qua phía cửa, thấy cửa đã đóng chặt, cuối cùng mới có dũng khí ôm người vào lòng giở trò.

Lúc này Giang Hoài không biết vợ mình đã ngoại tình với người đàn ông khác.

Sau vụ thu hoạch, những thanh niên trí thức ở thôn họ Dư cũng không nhàn rỗi, nếu không kiếm được vài xu thì đến cuối năm cũng chỉ có thể đói bụng.

Bởi vì mấy ngày nay quá mệt mỏi, hắn ta tùy tiện tìm được một cái chuồng bò bỏ hoang muốn chợp mắt một lát, không ngờ lại thật sự ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Hắn ta không hề hay biết, trong cơ thể hắn ta có một tia linh lực chậm rãi lưu chuyển khắp toàn thân, cuối cùng biến mất ở trong đầu.

Giang Hoài đứng trong mộng, mênh mông trắng xóa, không biết bản thân mình đang ở nơi nào.

Đột nhiên sương trắng rút đi, hình ảnh trước mắt dần dần trở nên rõ ràng hơn.

Hắn ta nhìn bản thân mình, Diệp Ngưng Dao, đứa trẻ có lông mày và đôi mắt rất giống bọn họ.

Ba người bọn họ vừa trò chuyện vừa cười đùa dưới bóng râm.

“Cha, mẹ nói nếu như cha lại bắt nạt con, mẹ sẽ để cha ngủ ở phòng khách.” Đứa trẻ nắm tay hai người lắc qua lắc lại.

“Tiểu tử đừng nói nhảm! Mẹ con sẽ không làm như vậy.”

“Mẹ… Mẹ nhìn xem cha lại bắt nạt con!”

“Hai cha con đừng quậy nữa được không, lại quậy nữa thì cả hai ngủ ở phòng khách.”

Bình Luận (0)
Comment