Diệp Ngưng Dao vội vàng ấn tay anh xuống, chán nản nói: “Em thực sự không muốn ăn nó! Làm ơn, em sẽ không ăn!”
“Trứng gà rất bổ dưỡng, sao em lại không ăn?” Phó Thập Đông không rõ nội tình, nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của vợ, vẫn dừng động tác trên tay lại.
“Từ khi mang thai, mỗi ngày em đều ăn sáu quả trứng gà, em thật sự không muốn ăn nữa.” Diệp Ngưng Dao mím môi, nghĩ tới những gì trải qua một tháng này, trước mặt người đàn ông của mình đột nhiên cảm thấy có chút ủy khuất.
Thấy cô sắp khóc, Phó Thập Đông vội vàng đặt quả trứng xuống, v.uốt ve mặt cô, ôn nhu dỗ dành: “Được rồi, chúng ta không ăn nữa, ngoan nào, em đừng khóc.”
Giờ phút này, cô có rất nhiều điều muốn nói, vì vậy cô sụt sịt, dùng giọng điệu bất đắc dĩ nói: “Bác sĩ nói con của chúng ta rất yếu, mấy ngày trước thiếu chút nữa đã sảy thai, mỗi ngày em đều mong anh trở về, nhưng lại mãi không thấy anh quay lại.”
Có thể là bởi vì mang thai, tâm tình của Diệp Ngưng Dao càng ngày càng mẫn cảm, giống như bây giờ cô không muốn khóc, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi xuống.
Phó Thập Đông nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô mà tim đau đớn co rút theo, anh không ngờ trong lúc bản thân vắng nhà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, trong lòng anh tràn ngập cảm giác tội lỗi và tự trách, anh cúi xuống ôm cô vào lòng nói: “Vợ ơi, thực sự xin lỗi em, đều là tại anh không chăm sóc tốt cho em.”
Cảm xúc dồn nén đã lâu cuối cùng cũng được trút ra ngoài, cả người cô cảm thấy rất thoải mái.
Diệp Ngưng Dao lau khóe mắt, lo lắng nói: “Hiện tại em rất sợ đứa nhỏ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn…”
Phó Thập Đông là người mà ngay cả thiên đạo cũng không thể kiểm soát được, vậy chỉ cần có anh bên cạnh thì thiên đạo sẽ không thể làm gì đứa bé này đúng không?
Cô chỉ có thể hy vọng người đàn ông này có tác dụng răn đe đối với thiên đạo.
“Từ hôm nay trở đi, anh sẽ chăm sóc thật tốt hai người, tuyệt đối sẽ không để cho hai người xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
Như lời anh đã hứa, trong những ngày tiếp theo, Phó Thập Đông nhận trách nhiệm chăm sóc vợ từ tay Trang Tú Chi.
Từ việc lớn như giặt giũ quần áo, nấu nướng, đến việc nhỏ như đánh răng rửa mặt, đều là một mình anh làm.
Điều này khiến Diệp Ngưng Dao có ảo tưởng rằng cô không thể tự chăm sóc bản thân.
Vào một ngày, Diệp Ngưng Dao đang buồn chán nằm ở nhà thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Phó Thập Đông nghe thấy tiếng động, ra hiệu cho cô đừng cử động rồi tự mình đi mở cửa.
Hai phút sau, Khương Nam đi theo sau người đàn ông, điều này khiến Diệp Ngưng Dao rất ngạc nhiên.
“Chị Khương Nam, sao chị lại tới đây?” Cô cẩn thận ngồi dậy khỏi giường đất, dựa lưng vào đầu giường.
“Hôm nay tôi đến văn phòng ủy ban thôn tìm cô, bí thư thôn nói cô đang ở nhà dưỡng thai, cho nên tôi đến đây xem cô thế nào rồi.” Khương Nam cười cười đi đến bên cạnh giường, sau đó đặt một rổ trứng ở bên cạnh: “Lúc trước tôi cũng không biết cô mang thai, thời gian quá vội vàng, tôi nhờ bí thư thôn đi lấy cho tôi.”
Diệp Ngưng Dao vừa nhìn thấy quả trứng gà liền cảm thấy hoa mắt, nhưng vẫn lễ phép mỉm cười nói: “Chị không cần khách khí như vậy, quả trứng gà này em không thể lấy, quá quý rồi.”
Một quả trứng hơn mười xu, một rổ trứng này cũng phải hơn ba tệ.
“Có gì đáng quý, đừng đối xử với tôi khách khí như vậy.” Khương Nam vừa nói vừa cười nhìn xung quanh, cuối cùng lại nhìn về phía Diệp Ngưng Dao: “Dao Dao, thật ra hôm nay tôi tới đây là muốn hỏi cô một chuyện, tôi không biết bây giờ cô có tiện hay không……”
Thấy bọn họ có lời muốn nói, trong nháy mắt Phó Thập Đông đã ra khỏi nhà để chẻ củi.
Diệp Ngưng Dao quay người lại, lấy một khay hạt dưa và kẹo trái cây từ dưới giường đất, đặt chúng trước mặt Khương Nam, nói: “Chị muốn biết điều gì? Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”