Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 296

Diệp Ngưng Dao thoải mái rên rỉ, nhưng cô không chú ý đến người đàn ông phía sau cô đã bị trêu chọc cho đến khi hai mắt anh đỏ lên, giống như thể anh sắp vồ lấy cô ngay trong giây tiếp theo….

Cơn buồn ngủ dần dần ập đến, ý thức của Diệp Ngưng Dao cũng từ từ phân tán, ngay lúc cô sắp ngủ, cô đột nhiên cảm thấy bản thân nặng hơn rất nhiều, người đàn ông khẽ cắn vành tai cô, thanh âm mê hoặc nói: “Em nói nếu anh làm tốt sẽ có thưởng.”

Cố ý nhắc nhở vài câu khiến người ta lập tức bừng tỉnh, cô cựa quậy, muốn thoát khỏi gông cùm nhưng không thoát ra được: “Anh không buồn ngủ à? Em buồn ngủ quá…”

Người phụ nữ kết thúc bằng âm thanh khó có thể miêu tả rõ sự mê hoặc, Phó Thập Đông bị trêu chọc đến không thèm để ý mấy chuyện nhảm nhí, môi mỏng chạm nhẹ mang đến một trận tê dại…

Diệp Ngưng Dao vùi đầu vào trong gối, cắn chặt ngón tay, cảm nhận hơi ấm do người đàn ông mang đến, đầu óc cô giống như hàng ngàn bông pháo hoa nối tiếp nhau nở rộ, cô không thể khống chế được bản thân.

Đêm còn rất dài, cô như con thuyền bị sóng đánh, lênh đênh không thấy bến bờ…

Sau khi kết thúc bữa tiệc thịnh soạn, ngoài cửa sổ trời đã rạng sáng.

Phó Thập Đông ôm chặt cô vào lòng và tiếp tục âu yếm, biết cô gái nhỏ đã kiệt sức, anh chỉ ôm lướt qua rồi dỗ cô ngủ.

Mãi cho đến khi Diệp Ngưng Dao ngủ thiếp đi, anh mới cẩn thận dậy làm bữa sáng cho người trong nhà.

Lúc này, Miêu Miêu đã thức dậy. Thấy trong phòng không có động tĩnh gì, Tiền Thục Hoa cũng không quấy rầy hai người nghỉ ngơi.

Đối với tuổi trẻ là tuổi thích rong chơi, vất vả mới có thế giới hai người, dù có dậy muộn cũng là điều dễ hiểu.

Lúc này thấy Phó Thập Đông tỉnh lại, bà ấy cười ha hả đưa Miêu Miêu trong lòng cho anh: “Đứa nhỏ này ngủ với chúng ta rất thoải mái, một khi nó ngủ là ngủ đến hừng đông, con và Dao Dao cũng không cần lo lắng nữa.”

Phó Thập Đông bế đứa trẻ lên, lúc này anh hôn lên má con bé một cái, sau đó nói cảm ơn với mẹ vợ: “Mẹ, cảm ơn mẹ đã vất vả.”

“Đều là người nhà của nhau, đừng khách khí với mẹ như vậy!” Tiền Thục Hoa là người mà nếu đối xử tốt với bà ấy một phần thì bà ấy sẽ trả lại gấp đôi, con rể tốt như vậy rất khó có thể tìm, bà ấy chỉ có thể giúp con rể giải quyết mọi khó khăn trong khả năng của bản thân.

Vài ngày trước, dưới sự thuyết phục của Diệp Ngưng Dao, Tiền Thục Hoa và Diệp Chính Ngôn đã chuyển đến sống cùng hai người bọn họ.

Vốn dĩ Tiền Thục Hoa không muốn đến đây gây rắc rối cho con gái, nhưng nghĩ lại Miêu Miêu vẫn còn quá nhỏ, nếu con bé mới lớn như vậy đã đến nhà trẻ sẽ ăn không ngon ngủ không yên, bà ấy luyến tiếc.

Vì vậy, bà ấy đã đồng ý với Diệp Ngưng Dao và chuyển đến đây cùng với người đàn ông của mình.

Về phần Diệp Ngưng Viễn… Thôi thì cứ ở nhà tự lo liệu đi, biết đâu không có sự chăm sóc của gia đình, anh ấy sẽ biết đi tìm đối tượng.

Lúc này, sau một đêm phân tích, Mạc Vãn Hề tự tin đạp xe đi tìm ông ngoại.

Ở Bắc Kinh vào buổi sáng sớm, mùi thơm của những miếng bột chiên giòn lan ra khắp các con phố, tiếng rao của những người bán hàng rong góp phần tạo thêm nét đẹp cho thành phố lịch sử này.

Đông Nam Lễ đi tập thể dục ở công viên về, tình cờ gặp Mạc Vãn Hề.

Thấy cô ấy vội vàng, ông ấy vội ngăn cô ấy lại: “Nha đầu! Cháu làm gì vậy? Không thấy ông hay sao?”

Trên đường đi, Mạc Vãn Hề cứ nghĩ ngợi lung tung không để ý đến ông ấy, khi nhìn thấy người mình đang tìm, cô ấy dừng xe đạp lại, dùng đôi chân dài bước xuống, đi thẳng vào chủ đề: “Ông ngoại, cháu đang đi tìm ông, cháu có chuyện quan trọng muốn nói với ông.”

“Làm sao vậy?” Hiếm thấy cháu gái nghiêm túc đối mặt với mình, Đông Nam Lễ cố nén cười, trong lòng đột nhiên có một trực giác mạnh mẽ.

Có thể là đứa trẻ kia đã được tìm thấy?

Bình Luận (0)
Comment