Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 302

Đặc biệt là Tiền Thục Hoa, trước đây một người bạn của bà ấy thường ra vào bệnh viện khi bị ốm, bà ấy đã từng nghe nói đến tên của Đông Nam Lễ.

Ai có thể nghĩ rằng một ngày nào đó, con rể của bà ấy sẽ là người thân của một người đàn ông có thân phận lớn như vậy.

Đây thực sự là một thế giới rộng lớn nên điều kỳ diệu nào cũng có thể xảy ra.

Đối với việc Phó Thập Đông có thể tìm thấy gia đình của anh, Trang Tú Chi thực sự rất hạnh phúc cho anh, nếu mẹ chồng và chồng trên thiên đường biết được tin này thì bọn họ nhất định sẽ rất vui mừng.

Địa điểm gặp mặt được ấn định tại một nhà hàng tư nhân ở ngoại ô phía Tây.

Để thể hiện tầm quan trọng, Diệp Ngưng Dao đã đặc biệt mua cho người đàn ông của mình một bộ áo dài Tôn Trung Sơn, vai của Phó Thập Đông rất rộng, dáng người cao ráo của Phó Thập Đông khi mặc bộ đồ này vào thì khí chất của anh lập tức thay đổi.

Tục ngữ có câu, người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào yên cương, Diệp Ngưng Dao cứ nhìn Phó Thập Đông như vậy, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Trừ ngày cưới thì đây là lần đầu tiên anh ăn mặc trang trọng như vậy, Phó Thập Đông ho nhẹ một tiếng và hỏi: “Em cảm thấy ổn chứ?”

“Được! Quá là tốt!” Diệp Ngưng Dao dùng sức gật đầu để biểu hiện sự hài lòng của bản thân: “Trước đây anh ăn mặc quá sơ sài, sau này nhất định phải cho anh ăn mặc tử tế mới được.”

Như vậy thì mỗi ngày cô đều có thể cho đôi mắt mình nhìn thật là đã.

“…” Phó Thập Đông khẽ chớp mắt, anh không thể tưởng tượng được mỗi ngày đều mặc những bộ quần áo như vậy thì sẽ có bộ dạng như thế nào?

Anh vội đỡ bả vai của vợ, chuyển sang đề tài khác nói: “Đi nhanh đi, để người khác đợi lâu cũng không tốt đâu.”

Mất nửa giờ để đi xe đạp từ nhà đến nhà hàng tư nhân, khi bọn họ đến nơi, Đông Nam Lễ và Mạc Vãn Hề đã chờ sẵn ở đó với vẻ mặt lo lắng.

Nhà hàng này nằm trong một cái sân có hai lối vào hai lối ra, vị trí rất khuất, chủ nhân là một người thừa kế ẩm thực Tứ Xuyên có tiếng, ngày thường chỉ chiêu đãi hai ba bàn khách, nhà hàng đã đóng cửa từ rất lâu trước đây vì tình hình tồi tệ trong hai năm qua.

Vì Đông Nam Lễ và ông chủ có quen biết nên hôm nay bọn họ là khách hàng duy nhất ở đây.

Diệp Ngưng Dao và Phó Thập Đông được dẫn vào một gian phòng có thiết kế đơn giản, khoảnh khắc ánh mắt bọn họ chạm nhau, Đông Nam Lễ đã rơm rớm nước mắt.

Ông ấy cầm chặt tấm ảnh đen trắng, ông ấy tự lẩm bẩm một mình: “Giống! Thật sự là quá giống!”

Đứa trẻ thực sự là một bản sao của cháu trai mình.

Thấy ông cụ sắp khóc, Mạc Vãn Hề vội vàng đứng dậy để làm dịu bầu không khí: “Dao Dao, mọi người đến rồi sao? Lại đây ngồi đi!”

Giữa phòng có một chiếc bàn tròn bằng gỗ chắc chắn, trên đó đặt hai đĩa kẹo bơ cứng và hạt dưa, không có chút dáng vẻ nào là đã động đến.

Diệp Ngưng Dao có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong tâm trạng của Phó Thập Đông, cô mỉm cười nắm lấy tay anh và đi về phía bàn.

Với tư cách là người trung gian, Mạc Vãn Hề đã giới thiệu ngắn gọn bọn họ với nhau.

Đông Nam Lễ còn chưa kịp hoàn hồn lại từ sự kích động, ngón tay ông ấy ôm bức ảnh, run rẩy nói: “Chính Đình, ông là ông của cháu… Cháu còn nhớ ông không? Khi cháu còn nhỏ, ông thường ôm cháu đi khắp nơi!”

“…” Phó Thập Đông nắm chặt những ngón tay trong lòng bàn tay của Diệp Ngưng Dao, đối mặt với lời nhắc nhở của ông ấy, anh không thể nghĩ ra được gì.

Thấy vậy, Mạc Vãn Hề xoa nhẹ cánh tay của ông ấy, cười nhắc nhở: “Khi đó người ta mới hơn một tuổi làm sao có thể nhớ được ạ?”

Nói xong, cô ấy cười nói với Phó Thập Đông: “Năm tôi năm tuổi còn không nhớ gì. Ông ngoại vui vẻ đến mức hồ đồ rồi, ngồi xuống đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

Bình Luận (0)
Comment