Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 305

Khuôn viên trường vào mùa xuân tràn đầy sức sống làm tinh thần của người ta liền phấn chấn.

Hôm nay sau giờ học, cô mới vừa bước ra khỏi lớp đã bị hai cô gái chặn lại.

Khoa bọn họ nam nhiều hơn nữ, Diệp Ngưng Dao cũng muốn kết bạn với nhiều bạn nữ hơn để bọn họ có thể cùng nhau đi học, cùng nhau đi mua sắm,….

Nhưng từ khi nhập học đến nay, không biết vì sao, các nữ sinh trong khoa không thích nói chuyện với cô cho lắm.

Hơn nữa tính cách của Diệp Ngưng Dao cũng không phải loại người đặc biệt nhiệt tình, thuận theo tự nhiên là cách sống của cô, cô cũng đã thích ứng với cuộc sống độc lai độc vãn đơn độc như thế này.

Lúc này, có hai cô gái chủ động đến đây chào hỏi với cô, cô cảm thấy rất lạ.

“Tìm tôi có chuyện gì vậy?”

“Cái đó, chúng tôi có thể mời các cô cùng đi chèo thuyền không?”

Hai người có khí chất tương đối thuần khiết, cũng không có ý đồ xấu, Diệp Ngưng Dao nghi hoặc hỏi: “Thuyền? Mọi người định đi đâu?”

Kể từ khi bắt đầu đi học, tất cả những suy nghĩ của cô đều là học tập và gia đình, cô thực sự không có tìm hiểu gì về việc đi chơi.

“Ở công viên bên cạnh trường học của chúng ta, rất gần nơi này.” Cô gái vừa nói chuyện tên là Đường Na, nghĩ đến lời anh trai nói với mình thì cô ấy chỉ có thể cắn răng mời.

Nếu mà thành công, bản thân cô ấy sẽ được coi là bà mối, như vậy thì cũng không coi là chuyện xấu đúng không?

Cô gái còn lại là Chu Tiểu Bình vẫn còn đang mù mờ không biết Đường Na âm mưu gì nên ngây ngốc gật đầu đồng ý: “Ừ, cùng nhau chèo thuyền đi, nghe nói phong cảnh bên đó rất đẹp.”

Diệp Ngưng Dao thường mang đến cho mọi người cảm giác xa cách giống như một bông hoa thuần khiết và tinh tế trên núi cao. Thật ra trước đó cô ấy cũng muốn bắt chuyện, nhưng không dám lấy hết can đảm, bây giờ có Đường Na kí.ch thích, cuối cùng cô ấy cũng có thể nói chuyện với bạn học nữ mà bản thân thích!

Chèo thuyền sao? Lời mời khá hấp dẫn.

Diệp Ngưng Dao cũng muốn có quan hệ tốt với bọn họ, nghĩ đến hôm nay Phó Thập Đông cũng sẽ không thể cùng cô về nhà, cô lanh lẹ đồng ý: “Được, chúng ta cùng đi đi.”

Thời tiết tháng tư, gió hiu hiu thổi, trên mặt hồ sóng nước lấp lánh, hai ba chiếc thuyền độc mộc dập dềnh trên mặt nước.

Có thể là bởi vì thời tiết tốt, có rất nhiều người xếp hàng trên bờ để đi thuyền, hầu hết tất cả đều là học sinh của trường bọn họ.

Bên cạnh dòng người, có một vài người bán hàng nhỏ đang mua bán thức ăn, một số bán quả mơ xanh nhìn thôi mà đã muốn ê răng và một số bán kem phủ mền trong hộp.

Nhìn thấy những quả mơ xanh kia, Diệp Ngưng Dao bất giác nuốt nước bọt, vội vàng rời mắt đi chỗ khác, không dám nhìn nữa.

Mà ánh mắt cô dời đi vừa vặn bắt gặp ánh mắt của một người đàn ông cách đó không xa đang cười hì hì nhìn cô, trông rất béo.

Chỉ cần liếc mắt nhìn thoáng qua một cái, Diệp Ngưng Dao đã nhận ra anh ta chính là kẻ tâm thần đã quấy rầy cô lúc trước.

Gặp phải người mình ghét ở chỗ này, trong nháy mắt cô liền mất hứng: “Mọi người chơi đi, tôi có việc phải về nhà.”

Đường Na và Chu Tiểu Bình đã rất lo lắng khi nghe tin cô định rời đi.

“Rất nhanh sẽ đến phiên chúng ta, hiện tại bỏ đi thì thật đáng tiếc, ngồi thuyền xong chúng ta đi đi!” Chu Tiểu Bình lo lắng nhìn cô, có chút rụt rè tiến lên kéo người.

Đường Na nháy mắt với ai đó ra hiệu trong khi bọn họ không chú ý, sau đó cũng mở miệng khuyên can: “Đúng rồi, chèo thuyền xong thì rời đi, nơi này có rất nhiều địa điểm thú vị.”

Đúng lúc này, Đông Chính Dương dẫn hai người đàn ông đi tới bên bọn họ, một người trong đó là Đường Kiến Hoa, anh trai của Đường Na, anh ấy cười ha ha đi đến trước mặt em gái mình, giả bộ rất kinh ngạc hỏi: “Sao em lại ở đây?”

Bình Luận (0)
Comment