Đến bây giờ Phó Thập Đông vẫn chưa ăn một miếng cơm nào, nếu bản thân cô cứ vô tâm vô phổi mà ung dung ngồi ăn thì trông có vẻ ham ăn quá.
“Không cần, dù sao tôi cũng sắp lột xong rồi.” Phó Thập Đông nhìn thấy sự khó xử của cô, vì vậy liền lặng lẽ tăng tốc độ ở trên tay.
Diệp Ngưng Dao mân mê chén rượu dưới ngón tay, nhìn anh với vẻ ngơ ngác.
Nếu như… có một ngày bản thân cô thật sự gả cho anh, anh sẽ bóc tôm cho cô cả đời ư?
Cả đời? Cô giật mình vì những suy nghĩ của mình.
Mặc dù cô muốn lấy anh, nhưng Diệp Ngưng Dao chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ dành cả đời mình cho anh.
Nhìn con tôm trong bát, trong mắt cô nhanh chóng hiện lên một tia bối rối.
Phó Thập Đông không biết cô đang suy nghĩ gì, dưới ánh đèn dầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng như hoa đào, đôi mắt mờ sương của cô đầy lấp lánh và quyến rũ.
Anh híp mắt, đặt con tôm đã bóc vỏ lên bàn rồi ngồi xuống đối diện với cô.
Rượu trong ly có màu hồng nhạt, Phó Thập Đông cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch, trong người nóng như thiêu như đốt, anh không dám nghĩ xem nóng là vì rượu hay là vì cô.
Rượu không say mà là người tự say…
Diệp Ngưng Dao dùng đũa gắp một miếng thịt tôm bỏ vào trong bát của anh, dịu dàng nói: “Bóc lâu như vậy rồi, anh cũng nên ăn một chút đi, cám ơn anh đã vất vả.”
Phó Thập Đông cúi đầu nhìn con tôm trong bát, siết chặt đũa trong tay, suy nghĩ mông lung trong lòng cuối cùng cũng lao ra khỏi lồng ngực, khiến anh gắp miếng tôm chậm rãi cho vào miệng.
“Cám ơn.” Thanh âm trầm thấp phối hợp với ánh trăng mơ hồ lộ ra một tia kiều diễm.
Diệp Ngưng Dao bị giọng nói quyến rũ này mê hoặc, mắt cong cong cười nói: “Giọng của anh nghe rất hay.”
Ngọn nến nhẹ nhàng lung linh, trong ánh sáng chập chờn, vành tai Phó Thập Đông hơi ửng đỏ, anh không được tự nhiên ho khan một tiếng, hương vị trong miệng thơm ngon như mật ong, làm trái tim bồn chồn của anh cũng trở nên ngọt ngào.
Gió đêm thổi qua làm cây cối kêu xào xạc, sau bữa tối, hai người cùng nhau rời khỏi nhà họ Phó, nghĩ đến bản thân đã ăn không uống không ở nhà anh mấy ngày rồi mà không trả tiền ăn, Diệp Ngưng Dao móc ra năm đồng từ trong túi.
“Đây là tiền ăn mấy ngày nay, tôi cũng không biết tôm cá bao nhiêu tiền, chỗ này có đủ không?”
Nhìn tiền cô đưa, một tay Phó Thập Đông chống nạnh, một tay gác lên chân mày, đột nhiên hất cằm chỉ chỉ khu rừng nhỏ bên cạnh, “Cô có biết vì sao phía đông của thôn không có nhiều nhà cửa hay không?”
“Hả?” Diệp Ngưng Dao bị lời nói của anh làm cho sửng sốt, không phải bọn họ đang nói về tiền đồ ăn hay sao?
Nhưng cô vẫn theo bản năng hỏi: “Tại sao?”
“Nơi đây ban đêm thỉnh thoảng sẽ có sói tới, cho nên không ai muốn tới đây ở.” Dưới ánh trăng mát lạnh không thể nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú của anh, Diệp Ngưng Dao vừa nghe nói có sói liền giật mình.
Nhớ tới những chiếc răng nanh sắc nhọn của sói, cô vô thức dựa sát vào người Phó Thập Đông, đưa mắt nhìn về phía khu rừng xung quanh.
Bây giờ cô chỉ là một người phàm, thậm chí còn không đủ sức để kiềm chế một con gà, hiển nhiên cô cũng sẽ không thể chịu được việc bị sói cắn.
Mãi cho đến khi Phó Thập Đông đưa cô trở lại sân của mình, Diệp Ngưng Dao vẫn cầm chặt năm đồng tiền trong tay, lúc này cô mới nhớ ra bản thân đã quên đưa tiền ăn cho anh mất rồi.
Ở thôn Đại Oa có một bà mối họ Vương rất nổi tiếng, bởi vì trong mười dặm tám thôn ở đây chỉ có mình bà ấy là bà mối.
Lúc này, tất cả mọi người đều đang cắm cúi làm ruộng, không biết là ai ngẩng đầu lên đã thấy bà mối Vương dẫn theo tên du thủ du thực Uông Đại Thuận băng qua cánh đồng, vẻ mặt hớn hở như sắp có chuyện vui.
“Mấy người đang đi đâu đấy? Nhìn mặt mày vui vẻ như vậy là có chuyện gì tốt à?”
Những người khác nghe thấy âm thanh cũng nhìn về phía này.
Hôm nay Uông Đại Thuận mặc một chiếc áo khoác xám xịt, hiếm khi quần áo của hắn ta được giặt sạch sẽ chứ không luộm thuộm lôi thôi lếch thếch như ngày thường.