Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 86

Nếu như đắc tội với anh, sau này bản thân ông ấy sẽ mất rất nhiều cơ hội kinh doanh, là một thương nhân thì ông ấy có thể phân biệt được đâu là lớn đâu là nhỏ.

“Bao nhiêu tiền?” Sắc mặt Phó Thập Đông lạnh lùng, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn, dáng vẻ này chính là biểu thị anh đang tức giận, ông ấy nuốt nước miếng, không dám tùy tiện ra giá: “Tám mươi tệ, giá này được không?”

“Chín mươi tệ, không thiếu một xu.” Lúc đầu còn muốn cho ông ấy kiếm một ít, nhưng nếu ông ấy không phải là người thành thật, vậy thì một xu cũng không kiếm được.

“Được! Chín mươi thì chín mươi!” Chỉ cần không đắc tội lão tổ tông này, cho dù thêm hai đồng tiền nữa, ông ấy cũng sẽ nhận.

Sau khi về thôn, hai người đến nhà họ Phó, Phó Thập Đông đưa chín mươi tệ cho Diệp Ngưng Dao, dựa theo ý định trước đó, Diệp Ngưng Dao lấy ra một tờ mười tệ đưa cho anh xem như phần thưởng.

Phó Thập Đông nhìn chằm chằm tờ tiền kia rồi ngây người sửng sốt, trong lòng có chút buồn bực, anh ngước mắt lên nhìn cô: “Đây là cái gì?”

“Cảm ơn anh đã giúp tôi bán lương thực, đây là quà cảm ơn, anh dùng nó đi mua rượu uống đi.” Diệp Ngưng Dao cau mày, thấy anh có chút không vui, thầm nghĩ có phải tiền quá ít hay không?

“Tôi không muốn lấy, cô cầm về đi.” Nói xong anh xoay người đi đến phòng bếp nấu cơm, bóng lưng cao lớn lộ ra một tia cô độc.

Diệp Ngưng Dao cầm tiền trong tay, cô không hiểu ý của anh, tâm tư của nam nhân khó đoán như vậy hay sao?

Những điều chưa hiểu tạm thời gác lại phía sau.

Cô bỏ số tiền kiếm được vào một chiếc hộp sắt và giấu nó sau những viên gạch trên giường đất.

Nghĩ đến Mạc Tiểu Thanh đã giành được một công việc kinh doanh lớn như vậy cho mình, cô dự định một ngày nào đó sẽ đến huyện thành để mua hai mảnh vải và may hai bộ quần áo mới cho cô ấy để cảm ơn.

Khi màn đêm buông xuống, toàn bộ làng Đại Oa trở nên yên tĩnh.

Lúc này, trong một ngôi nhà đất hẻo lánh ở cuối thôn phía đông, có thể nghe thấy những giọng nói yếu ớt khó chịu.

Một người đàn ông và một người phụ nữ đang làm việc chăm chỉ, nếu cẩn thận xác định danh tính của bọn họ, sẽ thấy bọn họ là Mạnh Nghênh Võ và Triệu Tiểu Liên, một góa phụ trong làng.

Sau một hồi mây mưa, hai người ôm nhau, không ai chịu buông ra.

“Tiểu Liên, tôi rất nhớ cô!” Mạnh Nghênh Võ hôn mấy lần lên khuôn mặt non nớt kia, cả người đều cảm thấy thoải mái.

Hoa dại thơm hơn hoa nhà, hương vị thật ngây ngất.

“Nếu anh nghĩ về tôi thì hãy ly hôn và cưới tôi đi.” Triệu Tiểu Liên ngẩng đầu lên và trừng mắt nhìn hắn ta.

Nam nhân miệng lừa gạt ma quỷ, nếu tin, bản thân cô mới thật sự là ngu xuẩn!

Mạnh Nghênh Võ dùng ngón tay nâng cằm cô ta lên, cười như không cười nói: “Đừng tưởng rằng tôi không biết cô thích con sói con Phó Thập Đông đó, cô sẽ muốn lấy tôi hay sao? Cô đang đùa tôi sao? Thật đáng tiếc khi người ta không thích cô.”

Bị nói đến chỗ đau, Triệu Tiểu Liên lập tức cúi mặt xuống và muốn thoát khỏi xiềng xích của hắn ta.

“Anh đây là kéo quần lên quay mặt không quen biết hả? Buông tôi ra, tôi muốn về nhà!”

“Đừng, tôi nói đùa với cô mà thôi.” Thật vất vả cuối cùng cũng tìm được cơ hội, làm sao có thể chỉ ăn thịt một lần, Mạnh Nghênh Võ vội vàng ôm cô ta chặt hơn, bắt đầu dỗ dành cô ta.

“Tôi sai rồi không được hay sao? Nếu cô phục vụ tốt cho tôi, một thời gian nữa tôi sẽ ly hôn với vợ và cưới cô về làm vợ.”

Nói xong, lại là một nụ hôn mãnh liệt khác.

“Nhưng kéo quần lên, chẳng lẽ anh lại không cần một nữ thanh niên trí thức xinh đẹp hay sao?” Thân thể Triệu Tiểu Liên dần dần suy yếu, chịu đựng nụ hôn của hắn ta.

“So với cô, cô ta chính là cá chết, bất kì nam nhân nào cũng biết nên chọn ai.” Vì đạt được mục đích, miệng Mạnh Nghênh Võ như được bôi mật: “Tiểu Liên, cô thơm như vậy làm gì? Tôi sắp mê mệt đến chết rồi.”

Bình Luận (0)
Comment