Bây giờ Vãn Vãn thi đại học đã xong, cũng đã đến lúc anh phải quay về rồi.
Đêm trước khi quay về, nhà họ Tô tổ chức một bữa ăn, cũng không mời ai chỉ có Trình Kiêu.
Mọi người không đến nhà hàng, tất cả đều là do Lục Tư Hoa đích thân làm.
Trình Kiêu rất thích không khí như vậy, không khí người nhà quây quần bên nhau.
Lần này Đóa Đóa không có đó, trong ba ngày thi đại học diễn ra, Đóa Đóa sẽ nghỉ ngơi ở nhà Vãn Vãn vào buổi trưa, buổi tối sẽ về nhà, bây giờ thi xong đại học rồi, tất nhiên cô ấy không còn Isy do gì để ở lại nhà Vãn Vãn nữa rồi.
Cho dù trong lòng cô ấy có mong ngóng đến mức nào đi chăng nữa, cho dù có muốn ở lại nhà họ Tô thì cũng vô ích.
Dù sao cô ấy cũng không có lý do gì để ở lại kia mà.
Thấy ánh mắt mong chờ của cô ấy, Vãn Vãn trầm mặc một lúc, cô biết suy nghĩ trong lòng Đóa Đóa, cô nói: "Đóa Đóa, chị ăn xong cơm rồi về nhé, đến lúc đó em sẽ nhờ Trình Kiêu đưa chị về."
Trình Kiêu ở phòng khách nghe thấy lời Đóa Đóa, ánh mắt hướng sang đó với vẻ mặt cực kỳ không tình nguyện.
Đóa Đóa sợ hết hồn, vội vàng từ chối: "Không cần, không cần, chị tự về được, chị..." Cô ấy nhìn sang phía Tô Kiến Dân rồi lại vội quay mặt đi, "Chị đi đây.
"Đóa Đóa!" Vãn Vãn gọi.
Lục Tư Hoa cũng ở trong phòng bếp gọi vọng ra: "Đóa Đóa, cơm sắp xong rồi, ăn đã rồi hẵng về."
Dường như có cái gì đó ở đằng sau đang đuổi theo Đóa Đóa, cuống quít nói "Không cần đâu ạ.", rồi đi xuống lầu.
Lục Tư Hoa lẩm bẩm: "Đứa nhỏ Đóa Đóa này lại sao thế."
Vãn Vãn cũng cảm thấy phản ứng mấy ngày nay của Đóa Đóa có chút kỳ lạ, hình như đang tránh né gì đó, lại như đang chờ đợi gì đó.
Cô không nhịn nổi nhìn sang phía Trình Kiêu, thấy anh đang chớp mắt vô tội nhìn cô.
Tay Trình Kiêu đang chỉ sang phía Tô Kiến Dân, đáng tiếc động tác lúc sau của Trình Kiêu Vãn Vãn lại không nhìn thấy, cô đang đứng đó nhíu mày suy nghĩ.
Nhìn thấy biểu cảm này của Vãn Vãn, Trình Kiêu đồng thời cũng nhíu mày, luôn thấy có cái gì đó không ổn, nhưng lại không thể nói ra là chỗ nào không ổn.
Mọi người đều thích bữa cơm này.
Ngoại trừ Vãn Vãn, tất cả mọi người trong nhà họ Tô đều biết Trình Kiêu đang theo đuổi Vãn Vãn, trên bàn cơm cũng rất chiếu cố Trình Kiêu.
Vãn Vãn không biết chuyện này, cô vẫn giống như trước, lúc trước đối xử với Trình Kiêu như nào thì bây giờ vẫn thế.
"Vãn Vãn đi bộ cùng Trình Trình đi con." Khi Vãn Vãn muốn đi giúp mẹ thu dọn bát đũa đi rửa lại nghe thấy Lục Tư Hoa dặn dò cô như vậy.
Buổi tối của huyện Nghi An rất đẹp.
Nhưng mấy năm gần đây trở nên hỗn loạn, thỉnh thoảng còn xảy ra vài vụ trộm cướp.
Vãn Vãn ngược lại muốn đi bộ xung quanh với Trình Kiêu, cuối cùng hai người quyết định chỉ đi xung quanh tiểu khu mà thôi.
Buổi tối tháng bảy rất mát mẻ.
Ở thời đại không có máy điều hòa chỉ có quạt điện, ngồi hóng mát ở bên ngoài vào buổi tối rất thoải mái.
Hai người Vãn Vãn và Trình Kiêu đi bộ cùng nhau, hai người sánh vai đi nhưng cũng không có nắm tay.
Vãn Vãn không nghĩ về điều đó nhưng Trình Kiêu cứ luôn nhìn Vãn Vãn, nghe những lời Vãn Vãn nói chuyện ở đó, anh lắng nghe nhưng lại không hề nhúc nhích.
"Anh Kiêu này, anh đã 25 tuổi rồi, cũng nên kết hôn đi thôi."
"Ừ." Trình Kiêu ừ một tiếng, "Sắp rồi."
"Anh Kiêu này, anh có người mà mình thích không?"
Vãn Vãn nghiêng người nhìn sang phía Trình Kiêu, đột nhiên hỏi.
Trình Kiêu sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn cô đột nhiên trở nên dịu dàng "Có."
Vãn Vãn cũng kinh ngạc, cô nghĩ tới Đóa Đóa, có chút chua xót, cô không biết rằng nỗi buồn đang tràn đầy trong lòng mình.
"Bạn gái của anh có phải là người Bắc Kinh không vậy?" Vãn Vãn không nhịn được hỏi anh.
Trình Kiêu lại lắc đầu, ánh mắt vẫn luôn nhìn Văn Vãn: "Không, là ở đây"
"...Là..." Vãn Vãn dừng một chút "Ai vậy?"
"Em cũng quen, bọn anh là bạn cùng tường"
Vãn Vãn đột nhiên cúi đầu xuống, nếu như lúc trước chỉ là cô suy đoán thì bây giờ đã có thể khẳng định, người mà Trình Kiêu thích là Đóa Đóa.
Đóa Đóa...
Thật ra như vậy cũng tốt, Trình Kiêu tìm một người mà cô quen làm chị dâu của cô, cũng tốt.
Trình Kiêu lẳng lặng nhìn Vãn Vãn, nhưng biểu cảm trên mặt Vãn Vãn có chút kỳ lạ, nói là vui nhưng lại cau mày, nói là không vui nhưng lại cười. Trong lòng anh đang nghĩ: Vãn Vãn đang vui hay là đang buồn vậy?
"Vãn Vãn, anh..." Trình Kiêu nói: "Em có hiểu ý anh không?"
Vãn Vãn: "Hiểu, đương nhiên là em hiểu rồi" Trong lòng cô lại nghĩ: em hiểu, sao em có thể không hiểu được chứ? Không phải là anh thích Đóa Đóa hay sao?
Sáng sớm hôm sau Trình Kiêu đã đi rồi, Vãn Vãn tiễn anh đến bến xe.
Chỉ có mình Vãn Vãn đi tiễn Trình Kiêu, không phải là những người khác trong nhà họ Tô không muốn đi mà là mọi người đều biết điều đó. Biết Trình Kiêu thích Vãn Vãn, cho dù Vãn Vãn không biết nhưng không gian này vẫn phải dành riêng cho tụi nhỏ, không nên đi để làm kỳ đà cản mũi.
Trình Kiêu không nỡ, nhưng không nỡ thì cũng phải đi về. Công ty không thể thiếu anh, đã dành ra thời gian ba ngày đã là thời gian nghỉ phép cả năm của anh. Công ty đang ở thời gian mấu chốt, sao có thể thiếu anh được?
Cũng may, Vãn Vãn sắp lên Bắc Kinh học đại học rồi. Đối với thành tích thi đại học của Vãn Vãn, Trình Kiêu không lo lắng tí nào.
Cho dù cô có tham gia cuộc thi viết văn hay không, cho dù cô có làm bài thi tệ đến mức nào cũng đã có tên trong danh sách. Nói đến thành tích của Văn Vãn, kể cả không có cuộc thi viết văn, cô cũng có thể thi đỗ Hoa đại hoặc là Bắc đại. Bất kể là Hoa đại hay là Bắc đại, nhà bọn họ đều cách rất gần.
Đương nhiên, hy vọng nhất là cô có thể thi đậu Hoa đại.
Như vậy, bọn họ có thể là bạn cùng trường rồi, lúc nào cũng có thể ở cạnh nhau.
"Vãn Vãn, hẹn gặp vào tháng 9"
"Đợi em, Vãn Vãn, hẹn gặp ở Hoa đại."
"Vãn Vãn..."
Cuối cùng có hàng ngàn lời muốn nói, giờ khắc này Trình Kiêu cũng không biết phải nói những gì.
"Anh Kiêu, em nhất định sẽ tới Hoa đại, nhất định!"
"Anh đợi em."
Trăm chữ nghìn lời tựa hồ đều nằm trong câu "Đợi em", xuôi theo chiều gió từ từ truyền vào trong tai Vãn vãn, tình ý liên miên.
Trình Kiêu bước lên xe đem theo sự chờ đợi, còn Vãn Vãn đem theo tâm trạng chán nản về nhà.
Cả người nhà họ Tô đều cảm nhận được tâm trạng của Vãn Vãn thay đổi, ai cũng khẳng định điều này liên quan tới Trình Kiêu.
"Vãn Vãn, sao thế?" Tô Kiến Dân là người phát hiện ra cô có gì đó không ổn lắm đầu tiên.
Tô Kiến Dân rất quan tâm đến người em gái duy nhất này.
Vãn Vãn lắc đầu, vùi người vào sô pha, trong tay còn ôm gối, đang trầm mặc suy nghĩ xa xôi.
"Là vì Tiêu Trình à?" Tô Kiến Dân lại hỏi.
Vãn Vãn gật đầu, lại lắc đầu.
"Em đó, không phải Tiêu Trình chỉ đi về thôi sao? Có đáng để em rầu rĩ sầu muộn như này không vậy?"
Vãn Vãn chỉ nhìn Tô Kiến Dân nhưng không nói lời nào. Tô Kiến Dân lại nói tiếp: "Được rồi, được rồi, anh không nói em nữa. Không phải em định đăng ký vào Hoa đại sao? Chẳng mấy chốc nữa là có thể gặp được anh ấy rồi"
Vãn Vãn gật đầu lia lịa.
Khi Tô Cần từ đơn vị trở về liền nhìn thấy tâm tình Vãn Vãn mặc dù đã tốt hơn nhiều nhưng so với lúc trước vẫn có chút phiền muộn. Ông ấy ngược lại không hề giống với Tô Kiến Dân, vừa nhìn đã đoán ra được tâm tư trong lòng Vãn Vãn, ông ấy nói: "Văn Vãn à, hai tháng này con cứ đi chơi cho khuây khỏa, rủ thêm cả Đóa Đóa cùng đi, cho giải tỏa tâm trạng. Bất kể là thi có tốt hay không, ba đều ủng hộ con."
"Ba à, ba yên tâm, con nhất định sẽ đỗ Hoa đại, con rất có lòng tin về điều này." Đối với kỳ thi đại học lần này, Vãn Vãn không có một chút xíu lo lắng nào.