Thật sự rất bất tiện, nhà họ Tiêu dù sao cũng không phải là nhà của cô, làm khách thì không sao, nhưng nếu như coi đây là nhà mà ở, thì quả thực không được tự nhiên.
Lúc hai người ở một mình, Vãn Vãn nói: "Anh Kiêu, cảm ơn anh"
“Cảm ơn cái gì? Thực ra ông nội rất cô đơn, lớn tuổi, nên thích niềm vui đoàn tụ, em thông cảm nhé"
Vãn Vãn nói: "Em biết, em hiểu mà."
Trình Kiêu nhìn cô, cô ngoan ngoãn khéo léo, khiến người ta không nhịn được muốn hôn một cái.
Nhưng bây giờ, anh cái gì cũng không làm được.
Lúc sắp ăn cơm tối, mẹ Trình mới về.
Bà ấy kéo lê thân thể mệt mỏi, đi vào sảnh nhà họ Tiêu.
Biểu hiện trên gương mặt cũng không phải cực kỳ vui vẻ, lộ ra một chút thương tâm.
Không cần phải nói, chắc chắn là lại thất bại ở chỗ La Hiểu Mộng rồi.
Điều này làm cho Trình Kiêu trông thấy mà lòng tức giận, dùng sức cắn răng, nếu không phải bận tâm đến cảm nhận của mẹ Trình, anh thật sự hận không thể đánh cho La Hiểu Mộng một trận, đánh thức cô em gái không biết trời cao đất rộng này.
Nhưng hiện tại, anh cố nén lửa giận trong lòng mình, chỉ yên lặng dìu mẹ vào.
Lúc nhìn thấy Vãn Vãn, mẹ Trình vui mừng, bà ấy cả đời này, chuyện kỳ vọng nhất chính là tìm được con gái thất lạc, bây giờ tìm được rồi, cũng trút được gánh nặng. Một chuyện khác mong đợi hơn cả, chính là con trai và Vãn Vãn có thể kết hôn.
Đây là chuyện bà ấy vẫn luôn để trong lòng. Bây giời Vãn Vãn tới Bắc Kinh học, rất nhanh có thể đợi đến ngày kết hôn với con trai, bà ấy sao có thể không vui chứ?
Bà ấy nói chuyện với Vãn Vãn, những phiền muộn trong lòng cũng tự nhiên biến mất.
Trình Kiêu không tham dự vào cuộc đối thoại của họ, vừa yên lặng giúp mẹ xoa bóp vai, vừa nghe hai người nói chuyện.
“Trình Kiêu, Vãn Vãn, các con không biết đâu, hôm nay Hiểu Mộng rất vui, vừa nói vừa cười với bạn bè của con bé, mẹ thấy cũng vui theo" Lúc nói chuyện, giọng nói bà ấy có chút cô đơn.
Vãn Vãn thông minh, lập tức hiểu ngay, mẹ Trình đi tìm Hiểu Mộng, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy chơi đùa với bạn bè của mình, không để ý tới mẹ Trình.
Trong lòng Vãn Vãn cũng nổi lên một cơn lửa giận, Hiểu Mộng này bị làm sao vậy? Mẹ Trình là mẹ ruột của cô ấy, cho dù không phải, là một người xa lạ, cũng không thể coi thường và vô lễ như vậy.
Khó trách Trình Kiêu lại ghét em gái của mình, đổi lại là ai thì cũng sẽ không thích.
Chờ đợi mười mấy năm, lại đợi được kết cục như vậy, không ai mà ngờ.
"Mẹ chưa từng thấy Hiểu Mộng vui vẻ như vậy, chưa từng thấy..." Tầm mắt mẹ Trình có chút mơ hồ, dường như nhớ tới chuyện rất lâu về trước: "Hiểu Mộng khi còn bé, thích nhất là nằm trong lòng mẹ, gọi mẹ. Nhưng mẹ vô dụng, làm mất con bé, cứ cho rằng cả đời này sẽ không tìm thấy, nhưng ông trời thương mẹ, vẫn tìm được con bé...
Bàn tay đang mát xa của Trình Kiêu khựng lại, vội vàng an ủi: "Mẹ, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, mẹ đừng đau lòng"
“Mẹ không đau lòng, mà hiện tại lại rất vui. Mẹ tìm lại được con gái của mình, tình cảm của con trai và con dâu của mẹ cũng rất tốt, mẹ làm sao có thể không vui chứ? Cho dù mẹ chết, mẹ cũng không làm nhà họ Tiêu và nhà họ Trình phải thất vọng"
Vãn Vãn nghe được hai chữ "con dâu", rồi nhìn về phía Trình Kiêu, không tiếng động hỏi: “Anh Kiêu, anh có đối tượng chưa?"
Vừa nghĩ, “có đối tượng”, cô nhớ ngày thi tốt nghiệp trung học xong, Trình Kiêu rõ ràng nói cho cô biết, anh đang có người mình thích, cũng là bạn học.
Cũng không biết, ai có phúc khí lớn như vậy, có thể được Trình Kiêu yêu.
Khẩu vị ăn tối của mẹ Trình cũng không ngon, có thể tưởng tượng được, bà ấy đã phải chịu nỗi thất vọng thế nào ở chỗ La Hiểu Mộng.
Vãn Vãn không dám nói lời nào, cũng có thể cảm giác được áp suất thấp phát ra từ người Trình Kiêu.
Ông cụ Tiêu cũng không nói gì, như đã thành thói quen.
Từ sau khi báo cáo AND của La Hiểu Mộng được thông báo, thì cứ cách vài ngày sẽ có ít nhất một lần diễn ra tình cảnh tương tự, đã sớm thành thói quen.
Mẹ Trình vội vàng ăn xong mấy miếng cơm, rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Đầu bà ấy hơi đau.
Tô Vãn đi theo, giúp mẹ Trình sửa sang lại giường, nói mấy câu với mẹ Trình, sau đó mới xuống tầng.
Lúc xuống tầng, cô thấy Trình Kiêu ngồi trên sô pha gọi điện thoại, đang nổi giận với điện thoại.
“La Hiểu Mộng, rốt cuộc em muốn như thế nào?"
Vãn Vãn dừng lại, đứng trên cầu thang, không đi xuống.
Cô không biết đầu dây bên kia nói gì, chợt nghe Trình Kiêu nghiến răng nghiến lợi nói: "La Hiểu Mộng, tôi cảnh cáo em, mau dừng lại chuyện này khi còn có thể, không ai nuông chiều em đâu. Đừng tưởng em là em gái tôi, mà tôi không dám làm gì em? Sức khỏe của mẹ không tốt, nếu em còn không kiêng nể gì bà ấy như vậy, tôi sẽ không tha cho em đâu."
“Rầm" một tiếng cúp điện thoại, anh ngồi trên sô pha, lưng tựa vào sô pha, không nói một câu.
Lúc này Tô Vãn mới đi xuống, ngồi xuống bên cạnh anh, tay xoa xoa thái dương cho anh: "Đừng khổ sở nữa, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi."
Thấy Vãn Vãn, tâm tình Trình Kiêu tốt hơn rất nhiều: "Không sao, anh đã hết giận rồi"
“Nói dối"
Vãn Vãn biết, ngọn lửa trong lòng anh không biến mất, chỉ là không muốn để cho cô nhìn thấy mà thôi.
Trong lòng cũng bất đắc dĩ, “thanh quan khó đoạn việc nhà”, đây là chuyện của Trình Kiêu và em gái anh, một người ngoài như cô không chen vào được. Không thể làm gì khác ngoài an ủi.
“Thật sự không sao, buổi tối anh dẫn em ra ngoài tản bộ. Cảnh đêm Bắc Kinh rất đẹp." Trình Kiêu chuyển đề tài.
Anh không muốn bởi vì chuyện của La Hiểu Mộng, mà làm ảnh hưởng tới tâm trạng của mình, lại càng không muốn bởi vì chuyện này mà làm ảnh hưởng tới tâm trạng của Tô Vãn, anh vất vả lắm mới được gặp lại Tô Văn.
Vãn Vãn "vâng" một tiếng, cô nhớ lúc thi đại học, cũng hay cùng Trình Kiêu tản bộ bên ngoài.
Đêm rất đẹp, đi dạo cũng tốt.
Nhìn Trình Kiêu và Tô Văn cùng đi ra ngoài, Trình Kiêu thậm chí còn chu đáo mở cửa cho cô, ông cụ Tiêu đứng ở tầng hai, nhìn cảnh này, cười híp mắt.
“Quá tốt rồi, xem ra cháu trai sắp tóm được Vãn Vãn rồi hạ?"
Nói không chừng rất nhanh thôi là ông ấy có thể ôm chắt rồi.
Vãn Vãn đi đến nơi báo danh của Hoa Đại, là Trình Kiêu dẫn cô tới đó.
Đám người Trình Kiêu vẫn chưa vào học, nhưng tân sinh viên đã bắt đầu báo danh, cần phải học quân sự trước một tuần.
Đối với chuyện học quân sự, Vãn Vãn đã quên rồi, thời cấp ba cô từng tham gia học quân sự, thậm chí còn vì buổi học này mà xảy ra chuyện mất hết mặt mũi.
Địa điểm báo danh là toà nhà B, Trình Kiêu dẫn cô đi tới.
Có người quen ở đây nên làm chuyện gì cũng đều rất thuận tiện.
Trình Kiêu lại là người nổi tiếng ở trường Hoa Đại, hội trưởng hội sinh viên, đương nhiên có rất nhiều giáo viên và bạn học biết đến anh.
Những người cùng khóa đều gọi anh một tiếng “hội trưởng”, đàn em nhỏ nhỏ hơn sẽ tôn kính gọi anh là “đàn anh”.
Cũng bởi vì công ty anh sáng lập đã giải quyết được rất nhiều vấn đề việc làm bán thời gian của sinh viên đại học, đặc biệt là những người phải tiết kiệm tiền đóng học.
Trong mắt sinh viên, anh chính là thần tượng mà bọn họ tôn sùng nhất.