Chương 1001:
Chương 1001:
Chương 1001:
Mọi người đều có chút lo lắng cho Cố Di Gia.
Người trẻ tuổi ấy mà, không chịu được sự chia ly, nhìn cô từng bước theo anh ra ngoài rồi lại chán nản quay về, chắc chắn rằng trong lòng cô không dễ chịu chút nào.
Họ muốn an ủi nhưng không biết phải an ủi như thế nào, hình như nói nhiều thì sẽ không hay lắm.
Cũng may Cố Di Gia nhanh chóng phấn chấn trở lại, nói với bọn họ: "Mẹ, cha, không có chuyện gì thì con về phòng nghỉ ngơi trước đây."
Tư lệnh Phong nghiêm túc gật đầu, với tư cách là chủ gia đình và là một người cha điển hình, lại còn là đàn ông, thực sự không biết nên nói gì với dâu út.
May mà còn có Quản Tễ, bà ấy sờ sờ đầu Cố Di Gia, trìu mến nói: "Đi đi."
Chờ Cố Di Gia trở về phòng, Quản Tễ quay sang dặn dò cháu gái: "Thần Thần, nếu mấy ngày nay rảnh rỗi thì cháu hãy dành thời gian ra nói chuyện với thím út nhé, trong lòng con bé chắc là khó chịu lắm."
"Bà nội, cháu biết rồi." Phong Bắc Thần nói: "Đúng lúc ngày mai cháu không cần phải ra ngoài, cháu sẽ ở nhà với thím út."
Sau đó Phong Bắc Thần gõ cửa Cố Di Gia: "Thím út, tối nay thím có ngủ với cháu không?"
Cố Di Gia suy nghĩ một lúc nhưng vẫn từ chối.
"Không cần đâu, tối nay thím ngủ một mình, tối mai thím sẽ ngủ với cháu."
Phong Bắc Thần vâng một tiếng, không hiểu đêm nay với đêm mai khác nhau ở đâu?
Sau khi khéo léo từ chối lòng tốt của Phong Bắc Thần, Cố Di Gia nằm một mình trên giường, vẫn cảm thấy hơi thở của ai đó trong chăn thì không kiềm được nước mắt.
Khóc một hồi, cô đứng dậy rửa mặt, ôm gối đi tìm Phong Bắc Thần.
Phong Bắc Thần đã đắp chăn lên người đang chuẩn bị đi ngủ, nhưng không ngờ cô lại qua bên đó.
Thấy cô tiến vào trong chăn, cô ấy có chút không hiểu: "Thím út, không phải thím nói mai mới qua đây ngủ sao?"
Da mặt của Cố Di Gia rất dày, vẻ mặt thành khẩn nói: "Một lúc sau thím có nghĩ lại, vẫn cảm thấy bên Thần Thần rất ấm áp nên qua đây ngủ."
Đèn trong phòng đã tắt, Phong Bắc Thần không nhìn thấy mặt cô, cũng không nghe thấy sự khác biệt trong giọng nói của cô, nên cô ấy cũng không nghĩ nhiều.
Cô ấy đưa tay kéo chăn bông, hai người nằm gần nhau, chìm vào giấc ngủ trong chiếc chăn ấm áp.
Ngày hôm sau, sau bữa sáng, Cố Di Gia thấy Phong Bắc Thần vẫn chưa ra ngoài, hỏi: "Hôm nay Thần Thần có bận không? Nếu không thì cùng thím đi hội chùa đi?"
Mục đích Phong Bắc Thần hôm nay ở nhà là để đi cùng cô, nghe vậy thì đồng ý.
Hội chùa mà họ sắp tham dự cách Khu tập thể không xa nên Phong Bắc Thần đã trực tiếp đưa cô đến đó bằng xe đạp.
Không ngờ sau khi đi tới đó lại phát hiện đám người Cố Minh Thành cũng ở đó, Phong Bắc Thần vui vẻ chào hỏi: "Chú Cố, dì Trần, Bảo Sơn, Bảo Hoa, Nguyên Bảo, mọi người cũng đến đây chơi này."
Nhóm Trần Ngải Phương cũng mỉm cười chào hỏi, không nhìn thấy Phong Lẫm nên trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ.
Khi bọn họ đỗ xe, Trần Ngải Phương hỏi: "Sao chị không thấy đoàn trưởng Phong?"
Cố Di Gia điềm nhiên như không: "Anh Lẫm có nhiệm vụ khẩn cấp nên đã rời đi từ đêm qua rồi ạ, thế nên hôm nay Thần Thần cùng em đi hội chùa."
Phong Bắc Thần nắm tay cô, cười nói: "Đúng, cháu cùng thím út đi chơi."
Nghe vậy, Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành nhìn nhau, vô thức nhìn Cố Di Gia, cảm thấy rất lo lắng.
Cố Di Gia cũng không muốn nói quá nhiều, chào hỏi bọn họ: "Bảo Sơn, Bảo Hoa, chúng ta đi thôi."
"Cô út, còn con nữa-" Nguyên Bảo vui vẻ hét lên, chạy tới nắm tay cô, muốn nắm tay cô út của mình.
"Con cũng muốn nắm tay cô út!" Bảo Hoa nhanh chóng nắm lấy tay còn lại của Cố Di Gia.
Cố Di Gia không còn cách nào khác ngoài việc vừa nắm tay Bảo Hoa vừa nắm tay Nguyên Bảo.
Phong Bắc Thần Bị ép sang một bên gãi gãi mũi Tiểu Nguyên Bảo: "Được rồi, vậy chị sẽ nắm tay còn lại của Tiểu Nguyên Bảo, Nguyên Bảo có cho nắm không?"
Nguyên Bảo vẫn rất thích người chị này, lúc cô ấy quỳ xuống còn líu lo: "Nắm tay, nắm tay-"
Bảo Sơn không muốn chơi trò nắm tay trẻ con như vậy nên từ chối, đút hai tay vào túi quần đi theo phía sau để trông chừng.
Phía sau họ là Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành tay trong tay đi dạo.
Trần Ngải Phương khẽ cau mày, không ngờ đoàn trưởng Phong lại bị gọi đi gấp như vậy.
Đầu năm mới, quân đội sẽ không làm chuyện không hợp tình hợp lý như thế, nếu không có nhiệm vụ cực kỳ khẩn cấp thì sẽ để các chiến sĩ yên tâm đón Tết.
Tuy không biết nhiệm vụ khẩn cấp là gì nhưng bây giờ đột ngột rời đi thì không khỏi có chút lo lắng.
Trần Ngải Phương là gia đình của quân nhân nên cũng sẽ biết nặng nhẹ, có một vài chuyện không cần hỏi.
Mặc dù không hỏi được gì nhưng cẩn thận một chút cũng không sao.
Thấy cô ấy lo lắng, Cố Minh Thành vỗ vai an ủi: "Đừng nghĩ nhiều, lão Phong rất có năng lực, cấp trên coi trọng cậu ấy."
Nghĩ đến tin tức mà mình lần lượt nghe được một năm trước, thực ra anh ấy cũng đoán được nhiệm vụ là gì, trong lòng không phải không lo lắng mà là không thể hiện ra trên mặt thôi, cũng để cho mọi người bớt lo.