Chương 1004: Một Người Bị Thương Một Người Bị Bệnh 1
Chương 1004: Một Người Bị Thương Một Người Bị Bệnh 1
Chương 1004: Một Người Bị Thương Một Người Bị Bệnh 1
Cố Di Gia nghỉ ngơi không tốt trong mấy ngày liên tục.
Cũng không biết tại sao, buổi tối lúc ngủ, nửa đêm cô luôn đột nhiên tỉnh giấc, tỉnh lại rồi thì đờ người ra ngơ ngẩn, sau đó làm thế nào cũng không ngủ lại được.
Bởi vì không được nghỉ ngơi tốt, lại đúng lúc thời tiết mấy ngày nay thay đổi, cơ thể vốn yếu ớt của cô đương nhiên không chịu được, không ngoài dự đoán mà đổ bệnh.
Lần bệnh này kéo tới dữ dội, sốt cao không hạ, dọa mọi người sợ tới mức nhanh chóng đưa cô tới bệnh viện gần đó.
Bác sĩ tiêm cho cô thuốc hạ sốt, cuối cùng cũng ép được cơn sốt cao xuống, dần chuyển thành sốt nhẹ.
Lo lắng có chuyện ngoài ý muốn, bác sĩ để cô nằm viện hai ngày để theo dõi.
Trần Ngải Phương còn đặc biệt xin nghỉ tới đây để chăm sóc cô.
Phong Bắc Thần cùng Bảo Sơn cũng muốn xin nghỉ, nhưng bị Trần Ngải Phương từ chối, muốn bọn họ đi học cho tốt, sau khi tan học thì qua đây thay ca với cô ấy cũng được. Hơn nữa Bảo Hoa đã lớn, có thể phụ giúp chăm sóc em trai, sau khi tan học thì đón em trai về nhà.
Lần này Cố Di Gia bị bệnh phải nằm viện, tuy rằng nhìn rất dọa người, nhưng nói chung cũng không đến mức quá hỗn loạn.
Ngày thứ hai sau khi cô nằm viện, Quản Tễ vội vội vàng vàng chạy tới thăm cô.
Quản Tễ ngồi ở mép giường, nhìn con dâu ốm yếu nằm trên giường, đau lòng không thôi nói: "Sao lại bệnh thành như vậy?"
Mấy năm nay, bởi vì được chăm sóc tốt, cộng thêm đã dùng không ít đồ bổ cùng thuốc bổ, cho dù có lúc không chịu nổi mà bị bệnh thì cũng không nghiêm trọng, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn, không giống lần này, bệnh đến dữ dội, lúc đưa đến bệnh viện thì cả người đã bị sốt đến mơ hồ.
Cố Di Gia có chút xấu hổ: "Chắc là do gần đây thời tiết thay đổi, lại không nghỉ ngơi tốt..."
"Không nghỉ ngơi tốt?" Quản Tễ hoang mang: "Là học tập quá mệt mỏi à?"
Cố Di Gia lắc đầu, chần chờ một lát, cô nói: "Gần đây không biết vì sao, ban đêm con ngủ rất dễ tỉnh giấc, sau khi tỉnh thì không ngủ lại được, rất đau đầu... Đúng rồi, giống như lúc ngủ, con còn nằm mơ nhưng khi tỉnh lại thì quên mất."
Thật ra cô cũng không chắc mình có nằm mơ thấy cái gì không, có phải do mơ thấy cái gì không tốt nên mới giật mình tỉnh giấc.
Dù sao chính là trong lòng có một nỗi lo lắng kỳ lạ, luôn có loại cảm giác hồi hộp ở trong thân thể, khiến cô trằn trọc, khó đi vào giấc ngủ.
Cô cũng lo lắng cơ thể yếu ớt của mình mà không nghỉ ngơi tốt thì sẽ xảy ra chuyện, nhưng đây không phải chuyện mà ý chí của cô có thể quyết định, cô cố gắng thế nào cũng ngủ không được.
Quản Tễ sửng sốt, cẩn thận đánh giá cô, trong mắt như có gì đó lướt qua rất nhanh.
Qua một lúc lâu, bà ấy vỗ vỗ tay Cố Di Gia, dịu dàng nói: "Có thể là gần đây con quá căng thẳng, mới có thể như vậy." Ngừng một lát, bà ấy ý tứ nói: "Con không cần lo lắng Tiểu Lẫm, tuy rằng Tiểu Lẫm là con trai mẹ, nhưng mẹ không thể không khen ngợi nó, nó thật sự rất xuất sắc, không có gì có thể làm khó được nó đâu, kiểu gì thằng bé cũng sẽ mang vinh quang trở về thôi..."
Cố Di Gia hiểu được ý tứ của bà ấy, gãi gãi đầu: "Không phải là con căng thẳng..."
Đúng là cô lo lắng cho Phong Lẫm, nhưng gần đây là do không nghỉ ngơi tốt, thật sự không phải bởi vì lo lắng cho anh.
Trước kia lúc Phong Lẫm làm nhiệm vụ, cô cũng rất lo lắng, nhưng cho dù có lo lắng thế nào, thì cũng sẽ không nửa đêm tỉnh giấc giống vậy. Ngủ không tốt, thân thể của cô rất mệt mỏi, theo như tình huống bình thường, khi người ta càng cực kỳ mệt mỏi, thì có thể chìm vào giấc ngủ càng sâu, nhưng cố tình là sau khi tỉnh lại, cho dù mệt đến đâu, thì cô cũng không thấy buồn ngủ.
Quản Tễ lại vỗ vỗ cô, dịu dàng nói: "Mẹ biết rồi, con phải chăm sóc thân thể cho tốt, nếu để Tiểu Lẫm biết con bị bệnh, nó nhất định sẽ lo lắng."
Ở trước mặt mẹ chồng Cố Di Gia vẫn rất ngoan ngoãn, gật gật đầu.
Bà ấy quay đầu nói thầm với con dâu: "Nếu đoàn trưởng Phong mà biết nhất định sẽ trách mẹ, nhưng mẹ không sợ bản mặt lạnh của nó đâu."
"Đúng, đúng đúng, con cũng không sợ!"
Trần Ngải Phương trợn trắng mắt, trước kia là ai bởi vì đoàn trưởng Phong tức giận mà mặt ủ mày ê vậy?
Thừa dịp mẹ chồng đến đây, Cố Di Gia nhân cơ hội hỏi: "Mẹ, anh Lẫm có gọi điện thoại về không?"
Quản Tễ biết cô muốn hỏi cái gì, an ủi nói: "Không có, nhưng mà con đừng lo lắng, chúng ta cũng quan tâm Tiểu Lẫm, ba con đã hỏi qua một đồng đội cũ bên kia, ông ấy nói Tiểu Lẫm vẫn tốt. Chỉ là nó ở bên kia tạm thời không thể trở về, cũng không tiện liên lạc với chúng ta."
Nghe được lời này, Cố Di Gia mới yên tâm.
Lấy địa vị thân phận của cha mẹ chồng, muốn liên lạc với bên kia dễ dàng hơn nhiều, nếu bà ấy đã nói như vậy, thì chắc là không có vấn đề gì.
Quản Tễ thật sự bận, thấy đã có người ở đây chăm sóc con dâu nên cũng không ở lại.