Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 1008 - Chương 1008: Gọi Điện Báo Bình An 2

Chương 1008: Gọi Điện Báo Bình An 2 Chương 1008: Gọi Điện Báo Bình An 2 Chương 1008: Gọi Điện Báo Bình An 2
Lúc họ về đến thì trời cũng bắt đầu nhá nhem tối, tư lệnh Phong đã về đến nhà, còn Quản Tễ vẫn còn đang tăng ca ở bệnh viện.

Thấy hai người họ về tư lệnh Phong rất ngạc nhiên, lập tức quay sang nói với chị Điền nấu những món mà hai người họ thích ăn.

Tư lệnh Phong hỏi thêm: "Sao hôm nay hai đứa lại về thế?"

"Là thím út muốn về đó ạ." Phong Bắc Thần chỉ vào Cố Di Gia nói: "Thím ấy nghe nói chú út sẽ gọi điện thoại về."

Nghe vậy cuối cùng tư lệnh Phong cũng đã nhớ ra những lời tháng trước vợ mình nói ra để dỗ dành con dâu, lúc này lòng bất chợt thấy điềm không lành, nghiêm túc suy nghĩ lại thì không biết bây giờ thằng con trai út của ông ấy có sức để đến phòng truyền tin gọi điện thoại về không nữa.

Đợi khi Quản Tễ tăng ca về đến thì mới biết Cố Di Gia về để đợi điện thoại của con trai, lúc này ánh mắt bà ấy hơi xao động.

Lúc về phòng Quản Tễ thấp giọng nói: "Ngày mai ông gọi điện thoại sang đó nói trước với Tiểu Lẫm một tiếng, bảo tối mai cho dù thế nào thằng bé cũng phải gọi một cuộc điện thoại về cho vợ mình."

Tư lệnh Phong gật đầu, con dâu cũng đã về để đợi điện thoại rồi thì còn có thể làm gì nữa chứ?

Kể từ khi Cố Di Gia nghe cha mẹ chồng nói tối nay đoàn trưởng Phong sẽ gọi điện thoại cho mình thì cô luôn ngồi lì trong nhà, không đi đâu cả.

Mọi người đều biết cô rất sốt ruột nên cũng không nói gì.

Phong Bắc Thần cũng rất có lòng ngồi đợi với cô.

Khó khăn lăm mới đợi được đến tầm bảy giờ tối, Cố Di Gia nghe có tiếng điện thoại vang lên thì lập tức chạy sang đó nghe điện thoại.

"Gia Gia."

Lúc giọng nói quen thuộc, khàn đặc kia vang lên trong điện thoại thì không biết vì sao Cố Di Gia chỉ cảm thấy sống mũi mình cay cay, nước mắt lập tức tuôn ra ngay.

Cô kiềm cơn nghẹn ngào trong cổ họng mình lại, cố tỏ ra bình tĩnh hỏi: "Anh Lẫm, anh không sao chứ?"

Phong Lẫm cười, nhẹ nhàng hỏi ngược lại cô: "Anh có thể bị gì cơ chứ? Ngược lại là em đấy, sức khỏe vẫn ổn đấy chứ, có nghỉ ngơi và ăn uống đàng hoàng không?"

Hai chiến sĩ đưa anh đến thấy anh cười, hơn nữa còn dùng giọng điệu dịu dàng như thế để hỏi "Có ăn nghỉ ngơi và ăn uống đàng hoàng không?" với người đầu dây bên kia thì bỗng thấy sợ hãi.

Đây có còn là đoàn trưởng Phong với cái tên Diêm Vương mặt lạnh mà họ biết không thế?

Nhưng sau khi biết người nói chuyện điện thoại với đoàn trưởng Phong là vợ anh thì mọi người hiểu ra ngay, thì ra một người đàn ông cho dù có nghiêm khắc lạnh lùng đến mức nào nhưng khi về đến nhà, lúc đối diện với vợ mình thì đều sẽ có bộ mặt dịu dàng như thế.

Cố Di Gia tỏ ra bình tĩnh nói: "Đương nhiên là có rồi, anh không cần lo lắng cho em đâu, có cha mẹ và chị dâu ở đây thì sao em có thể không nghỉ ngơi tốt cơ chứ?"

Giọng nói trong điện thoại không được rõ ràng như bên ngoài, nếu như không thấy mặt nhau thì rất khó có thể phát hiện ra gì.

Vì thế cả hai đều không hề nghi ngờ lời nói của đối phương.

Phong Bắc Thần đang đứng bên cạnh, lúc thấy Cố Di Gia cố tỏ ra mình vẫn ổn thì không kiềm lòng được trợn trắng mắt.

Cũng may là chú út không có ở đây nên không thấy được khóe mắt thím út đã đỏ hoe, nếu không thì chắc chắn sẽ vạch trần lời nói dối của cô ngay.

Mấy đêm liên tục giật mình tỉnh giấc giữa đêm, sau đó cũng không ngủ lại được, có gì giống nghỉ ngơi đầy đủ cơ chứ? Cho dù có ông bà nội và dì Trần ở đây nhưng họ cũng đâu phải người đầu ấp tay gối với cô, nên không thể đánh đồng với nhau được.

Cố Di Gia trò chuyện với Phong Lẫm được một lúc, khi nghe thấy giọng nói của anh thì trái tim cô càng trở nên kiên định hơn.

Cô không hỏi chỗ anh thế nào, sau khi trò chuyện được vài câu thì cuối cùng cũng mãn nguyện cúp điện thoại.

Phong Bắc Thần bước qua chỗ cô, cười hi hi nói: "Bây giờ thím út yên tâm rồi chứ?"

Cố Di gia gật đầu, nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây thì mặt hơi nóng lên, áy náy nói: "Thật xin lỗi, để mọi người phải lo lắng rồi."

"Không có gì mà!" Phong Bắc Thần không hề đặt nặng chuyện đó: "Trước đây lúc mẹ cháu lên chiến trường thì ba cháu cũng giống hệt vậy đấy, không gặp được, cũng không nghe được giọng nói của mẹ cháu nên buồn bã không thôi, suýt chút nữa là khóc òa lên trước mặt bọn cháu rồi đấy."
Bình Luận (0)
Comment