Chương 1011: Cố Minh Nguyệt Năm Lần Bảy Lượt Tìm Cô 1
Chương 1011: Cố Minh Nguyệt Năm Lần Bảy Lượt Tìm Cô 1
Chương 1011: Cố Minh Nguyệt Năm Lần Bảy Lượt Tìm Cô 1
Trên đường trở về, Phong Bắc Thần không nhịn được phải hỏi: "Thím út, đồng chí nữ vừa nãy là ai vậy?"
Cố Di Gia nói: "Một người không liên quan."
Nhìn dáng vẻ tò mò của cả hai người, Cố Di Gia nghĩ sau này không biết liệu còn gặp phải Cố Minh Nguyệt không, không giải thích rõ ràng cũng không được, lập tức nói: "Chị ta là con gái mà mẹ kế thím dẫn đến."
Phong Bắc Thần giật mình, cô ấy đã từng nghe người trong nhà nhắc đến, khi mẹ ruột của thím sinh thím ra đã qua đời vì khó sinh, sau đó ba thím cưới mẹ kế, mẹ kế cũng từng ly hôn, dẫn theo một cô con gái.
"Hóa ra là cô ta."
Sau khi hiểu ra, Phong Bắc Thần không có hứng thú nữa.
Chủ yếu là cô ấy nghe nói quan hệ của chú Cố và thím cùng mẹ kế và hai đứa con của mẹ kế không được tốt, nếu như đã như vậy, cô ấy đương nhiên sẽ đứng về phía chú Cố và thím rồi.
Hơn nữa vừa nãy nhìn phản ứng lạnh nhạt của thím, hiển nhiên là không có ý định bảy tỏ tình cảm chị em gì với cô ta.
Muốn coi nhau là người lạ hơn.
Cố Di Gia không để Cố Minh Nguyệt ở trong lòng.
Có điều đến cuối tuần, khi mấy người Trần Ngải Phương trở về từ quân đội, cô vẫn nhắc với họ một câu: "Chị dâu, hôm qua em gặp Cố Minh Nguyệt, chị ta cũng đến thủ đô."
Mọi người đều sửng sốt.
Ngoại trừ Nguyên Bảo, Bảo Sơn Bảo Hoa vẫn nhớ Cố Minh Nguyệt, chỉ là không ngờ cách mấy năm đột nhiên lại nghe được tên của Cố Minh Nguyệt từ chỗ cô út, hơi không tin được.
Có thể nói sau khi chúng đi theo quân đội, những người và chuyện của nhà cũ đã trở nên vô cùng xa xôi đối với chúng. Suy cho cùng mấy năm nay chúng đều không trở về, hơn nữa với thái độ của ba, dường như cũng không muốn trở về, có chuyện gì đều là gọi điện và liên hệ trực tiếp với đại đội trưởng.
Trần Ngải Phương rất nhanh đã bĩnh tĩnh lại, vừa sắp xếp lại hành lý vừa nói: "Chị biết, anh em nói với chị rồi."
"Hả?" Cố Di Gia nghi ngờ: "Anh em nói với chị rồi? Sao anh ấy lại biết?"
Trần Ngải Phương: "Là ba gọi điện nói cho anh ấy. Nghe nói hồi tháng ba Cố Minh Nguyệt đã đến thủ đô."
Cả người Cố Di Gia đều trở nên mơ hồ, hóa ra hồi tháng ba Cố Minh Nguyệt đã đến rồi sao?
Bây giờ đã cuối tháng năm, hóa ra cô ta đã đến hơn hai tháng rồi.
"Chị ta đến thủ đô làm gì?" Cố Di Gia không tránh được hơi tò mò, cô không có ý gì khác, chỉ là đột nhiên gặp lại người quen nên mới cảm thấy hiếu kỳ thôi.
Hóng chuyện là bản chất của con người mà, tìm hiểu một chút cũng không có gì.
Trần Ngải Phương cười, tất nhiên là cô biết em chồng căn bản không hề để tâm đến Cố Minh Nguyệt.
Trên thực tế, không chỉ em chồng, ngay cả lão Cố cũng không quan tâm, trực tiếp coi Cố Minh Nguyệt là người lạ - Tiền đề của việc này là Cố Minh Nguyệt đừng đến làm phiền họ, đừng làm chuyện gì khiến họ chán ghét.
"Nghe nói hồi đầu năm cô ta ly hôn, được người ta giới thiệu, đến thủ đô tìm công việc..."
Cố Minh Nguyệt kết hôn vào hai năm trước.
Có lẽ là bị chuyện Cố Di Gia và Phong Lẫm kết hôn kích thích, Vu Hiểu Lan vẫn luôn muốn tìm cho con gái mình một người con rể không thua kém Phong Lẫm. Chỉ là con rể như Phong Lẫm không nhiều, cho dù có, với một người đàn bà nông thôn như Vu Hiểu Lan, làm sao có thể có cửa để tiếp xúc?
Vu Hiểu Lan rất tham vọng, vẫn luôn muốn con gái mình vượt qua hai anh em Cố Di Gia.
Tiếc là Cố Minh Huy không có tiền đồ, hơn nữa sau khi bị Cố Minh Thành dạy bảo, không dám làm chuyện vi phạm pháp luật nữa, tính tình lại lười biếng, không thích học hành, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì bắt đầu ngồi không ở nhà, là một người không học vấn không nghề nghiệp điển hình. Vu Hiểu Lan lại chiều cậu ta, hận không thể bưng cả cơm đến tận giường bón cho cậu ta.
Vừa nhìn đã biết không có tiền đồ, đừng nói là vượt qua Cố Minh Thành, chỉ sợ bản lĩnh đi ra khỏi thôn cũng không có.
Tuy rằng Vu Hiểu Lan cũng biết con trai mình không có tiền đồ, nhưng bà ta cũng không nhẫn tâm để hắn tiến bộ, thế là càng để tâm đến hôn sự của Cố Minh Nguyệt.
Nếu như đã không thể trông cậy vào con trai, vậy thì chỉ có thể trông chờ con gái gả cho một người con rể có tiền đồ thôi.
Bởi vì ánh mắt bà ta quá cao, tìm con rể phải tham khảo theo tiêu chuẩn của Phong Lẫm, đương nhiên tìm vài năm cũng không tìm được.
Kéo dài hết năm này đến năm khác như vậy, Cố Minh Nguyệt cũng dần lớn tuổi hơn.
Cuối cùng vẫn là nhờ sự giới thiệu của dì cả Cố Minh Nguyệt, Cố Minh Nguyệt kết hôn với một cán bộ đã ly hôn còn mang theo con gái ở thị trấn.