Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 1035 - Chương 1035: Trâu Già Gặm Cỏ Non 2

Chương 1035: Trâu Già Gặm Cỏ Non 2 Chương 1035: Trâu Già Gặm Cỏ Non 2 Chương 1035: Trâu Già Gặm Cỏ Non 2
Lúc này trái tim Cố Di Gia đập thình thịch, quay người đi tìm một chiếc gương.

"Sao vậy?" Phong Lẫm thấy cô bận xoay vòng vòng.

Cố Di Gia lại nhìn anh, khẩn trương nói: "Chắc không phải là sau nay anh chưa già mà em đã già trước anh đó chứ?"

Theo tình hình nhà họ Phong, có lẽ bởi vì họ rèn luyện thân thể lâu năm, cộng thêm thể chất cơ thể cực cao, thế nên có khả năng chống lão hóa rất tốt, nhìn rất trẻ, nếu không nói thì sẽ không ra được họ bao nhiêu tuổi.

Lúc trước Cố Di Gia đã từng rất hâm mộ mẹ chồng vì nhìn bà ấy không giống người đã sáu mươi tuổi mà giống như mới hơn bốn mươi tuổi thôi.

Đã mấy năm trôi qua, mẹ chồng không già đi mấy, bà ấy vẫn tươi tắn vui vẻ như vậy.

Tư lệnh Phong cũng vậy.

Chẳng phải sau này đoàn trưởng Phong sáu mươi tuổi thì trông sẽ giống như bốn mươi sao?

Cô chỉ kém anh tám tuổi, lúc đó đã ngoài năm mươi rồi, nếu dung mạo giống với tuổi thật thì nhất định sẽ giống một bà già năm mươi tuổi, vậy thì người ngoài sẽ nhìn nhận họ như thế nào? Nói cô trâu già gặm cỏ non hả?

Nghĩ đến đây Cố Di Gia đã cảm thấy khó chịu.

Phong Lẫm thấy mặt cô đột nhiên xụ xuống, vẻ mặt chán nản, không hiểu cô đang nghĩ gì, mở miệng hỏi.

Sau khi nghe những lời cô nói, cuối cùng anh cũng không kiềm chế được mà bật cười.

Đây là lần đầu tiên anh cười một cách thoải mái như vậy, sự nghiêm túc và lạnh lùng trên người anh biến mất, giờ giống như một cậu bé to xác vậy.

Hơn nữa đoàn trưởng Phong cười như vậy trông lại càng trẻ hơn.

Mặc dù hiếm khi nhìn thấy mặt này của anh, nhưng Cố Di Gia nghĩ đến lý do anh cười như vậy thì thẹn quá hóa giận, đẹp trai đến mấy cũng không thể xoa dịu trái tim bị tổn thương của cô.

Cô tức giận chống tay lên hông mắng: "Sao anh lại cười? Em còn chưa cười anh trâu già gặm cỏ non thì thôi đi, giờ sao anh lại cười em?"

Quá đáng thật đấy, nếu anh dám nói là cố ý, sau này cô sẽ không bao giờ cho anh lên giường nữa, ngày nào cũng cho anh ngủ ở phòng sách.

Thấy cô sắp tức giận, Phong Lẫm cuối cùng cũng nhịn cười, đưa tay kéo cô vào lòng, bắt đầu khéo léo vuốt tóc cô.

"Anh không có ý này!" Anh cúi đầu xoa xoa khuôn mặt xinh đẹp của cô, thân mật nói: "Gia Gia thật xinh đẹp, sau này cho dù già đi thì nhất định cũng sẽ là một bà lão xinh đẹp, người khác nhìn thấy sẽ cảm thấy lão già này thật có phúc mới có thể cưới được một bà lão xinh đẹp như vậy..."

Nghĩ tới cảnh đó, vẻ mặt anh càng ngày càng dịu dàng, nụ cười trên mặt vẫn chưa bớt đi.

Không có lời tâm tình nào hay hơn câu "cùng nhau già đi", từ trong đáy lòng anh rất mong chờ ngày này, hy vọng vào tương lai khi hai người đầu tóc bạc trắng, có thể tay trong tay cùng nhau đi leo núi.

Cố Di Gia nhìn nụ cười trên mặt anh, gò má càng ngày càng đỏ.

Có cảm động, có chờ mong, và cũng hơi buồn cười.

Cô cố ý nói: "Nếu đầu chúng ta bạc trắng rồi, có lẽ em không còn sức để cùng anh leo núi nữa, đến lúc đó anh cũng không còn sức để cõng em lên núi nữa."

Không cần nói tương lai già rồi, ngay cả bây giờ cô cũng không còn sức cùng anh leo núi nữa, đều là đi được nửa đường thì anh cõng cô lên. Đến lúc đó tay chân anh cũng già yếu rồi, không thể chịu được sự giày vò nào nữa đâu.

Phong Lẫm đan ngón tay của anh với cô, cười nói: "Không sao đâu, không leo núi được thì chúng ta đi công viên hoặc đi mua sắm nhé, anh vẫn có thể nắm tay em."

Chỉ cần hai người ở bên nhau, mỗi ngày đều sẽ là một ngày tươi đẹp và hạnh phúc.

Anh rất tham lam, muốn hai người cùng nhau già đi.

Cố Di Gia cuối cùng cũng bị anh xoa dịu thành công.

Chủ yếu là đoàn trưởng Phong quá giỏi trong việc dỗ vợ mình, tương lai mà anh vẽ ra cũng khiến người khác rất cảm động.

Những điều bình thường trong cuộc sống là thật, nguyện ước của anh rất đỗi bình thường, cũng rất cảm động.

Tuy nhiên trong lúc ăn sáng, cô vẫn ấp ủ hoài bão lớn: "Bắt đầu từ bây giờ, em phải chăm sóc bản thân thật tốt, nhất định phải cố gắng không để người ta nói mình là trâu già gặm cỏ non!"

Phong Lẫm bị cô chọc cười: "Đừng nói nhảm nữa, trâu già gặm cỏ non là anh mới đúng."

Lúc đầu, lão Cố cũng không ít lần chế nhạo anh trâu già gặm cỏ non.

Cố Di Gia khịt mũi, oán hận nhìn anh: "Nhà họ Phong các anh toàn là yêu tinh không hiện tuổi tác thôi, người bình thường như em, chỉ có thể dựa vào đồ bên ngoài để bảo vệ thanh xuân của mình thôi."

Người nhà họ Phong bọn họ sinh ra đã có điều kiện tốt, sau đó lại còn rất nỗ lực thế nên mới trẻ như vậy.

Phong Lẫm lại buồn cười: "Yêu tinh gì thế? Đừng nói bậy."

"Em nói bậy lúc nào? Anh chính là yêu tinh ngày nào cũng thải âm bổ dương..." Cố Di Gia lẩm bẩm: "Rõ ràng anh là người làm việc vất vả, nhưng cuối cùng người nằm liệt giường tại sao lại là em? Rõ ràng em ngủ nhiều hơn anh, mỗi ngày tính ra anh chỉ ngủ có ba tiếng, nhưng sang ngày hôm sau lại tràn đầy năng lượng, anh chọc tức em đúng không..."

Phong Lẫm: "..."

Đoàn trưởng Phong dù có mặt dày đến đâu cũng không thể mặt dày bằng vợ mình, sáu năm chung sống, cứ tưởng mặt đã dày lên không ít nhưng lần nữa cũng không nói lại được vợ mình.

Vành tai anh đỏ bừng, nhanh chóng bóc một quả trứng luộc nhét vào tay cô, bảo cô đừng nói nữa.

Nếu nói tiếp, anh thực sự nhịn không nổi!
Bình Luận (0)
Comment