Chương 105: Anh Cả Về Nhà 3
Chương 105: Anh Cả Về Nhà 3
Chương 105: Anh Cả Về Nhà 3
Thực ra dân quê quanh năm bận rộn, biết nghỉ ngơi lúc nào chứ?
Mặc dù Trần Ngải Phương là giáo viên tại một trường tiểu học trong công xã, không phải làm việc ngoài đồng nhưng họ vẫn có rất nhiều việc phải làm trong thời gian nghỉ ngơi hàng ngày. Ngoài việc nhà, họ còn phải chăm sóc ruộng rau và kiếm thêm một ít điểm công, không có thời gian nghỉ ngơi.
Trần Ngải Phương ậm ừ rồi nói: "Vài ngày nữa, chị với Bảo Sơn sẽ đến gặp các em. Trong làng có rất nhiều trái cây chín, các em muốn ăn gì thì cứ nói với chị."
"Em không muốn ăn gì cả. Chị dâu, chị cứ để lại ăn đi."
"Vậy đâu có được. Em phải ăn nhiều một chút, nếu không em bồi bổ sức khỏe thế nào được?"
Chị dâu và em chồng nói chuyện rất lâu, trong mắt người khác nhiều lời không thể chịu được, nhưng Bảo Hoa vẫn là người không kiên nhẫn chạy tới kéo họ, hai người cuối cùng mới dừng lại.
Trần Ngải Phương và Bảo Sơn rời đi, Cố Di Gia cũng đưa Bảo Hoa trở về nhà cục trưởng Ngụy.
*
Sống ở nhà cục trưởng Ngụy một thời gian, Cố Di Gia gần như đã quen với thói quen sinh hoạt thường ngày của gia đình anh ấy, bên cạnh đó cô cũng có hiểu biết nhất định với với người của khu tập thể.
Sau khi Ngụy Bảo Hoa và Ngụy Bảo Châu đưa cô với Bảo Hoa đi tham quan khu tập thể vài lần, Cố Di Gia đã trở nên quen thuộc với các cô chú bác dì sống ở nơi này.
Bây giờ các cô chú nhìn cô đều thấy rất thân thiết, thường xuyên cho cô và Bảo Hoa một ít đồ ăn.
Đôi khi là một vài hạt đậu phộng, đôi khi là những chiếc bánh đậu xanh ngon ngọt, đôi khi là đậu nành chiên dậy mùi thơm... Có người còn hào phóng đãi họ kem que.
Đương nhiên Cố Di Gia không ăn, cho nên Bảo Hoa đã lấy về chia cho hai anh em Ngụy Bảo Châu.
Ngay cả Triệu Mạn Lệ cũng tỏ vẻ hoài nghi: "Bà cụ mời em ăn kem không phải là người dễ đối phó, nghe nói bà ấy nổi tiếng rất nghiêm khắc, rất ít đứa trẻ dám đến trước mặt bà ấy."
Cố Di Gia mỉm cười nói: "Bà nội An rất tốt bụng, thậm chí em còn hỏi bà ấy cách thêu thùa nữa."
Bà nội An là người mẹ già góa chồng của một cán bộ trong khu tập thể, ngày thường bà ấy luôn tỏ ra nghiêm nghị, tạo cho người ta ấn tượng vừa hung dữ vừa nghiêm khắc, không chỉ trẻ con mà ngay cả thanh niên cũng sợ bà ấy, không dám đến gần bà ấy.
Triệu Mạn Lệ là một người mạnh gì gạo, bạo vì tiền, tuy chị ấy không sợ bà nội An nhưng lại không thường nói chuyện với bà ấy.
Nguyên nhân chủ yếu là bình thường bà nội An không nói chuyện với ai, sống chung trong khu tập thể nhưng cũng không có nhiều người nói chuyện được với bà ấy.
Triệu Mạn Lệ tò mò nhìn Cố Di Gia, thốt lên một tiếng "ồ", mỉm cười nói: "Thật sự không ngờ đó, hóa ra Gia Gia của chúng ta lại được người lớn yêu thích như vậy."
Bà nội An là người sống từ thời đại cũ, nghe nói bà ấy thêu thùa rất giỏi, tuy nhiên mấy năm nay loạn lạc quá, đã lâu rồi bà ấy không dùng kim chỉ để làm những việc đó nữa.
Ngày xưa từng có những cô gái trẻ yêu cái đẹp đến gặp riêng bà ấy, nhờ bà dạy họ cách thêu những hoa văn đẹp lên quần áo nhưng bà ấy kiên quyết từ chối.
Mặc dù mấy năm nay, bà cụ không còn nghiêm khắc như trước nữa nhưng hầu hết mọi người đều sợ bà ấy, có nhiều chuyện đều không dám làm.
Nghe nói tay nghề thêu thùa của bà nội An được truyền từ tổ tiên nhưng về sau lại trở thành vật có tội. May mắn thay, gia đình họ đã được chứng minh sự trong sạch, hơn nữa còn có một đứa con trai tài giỏi nên bà nội An không bị liên lụy.
Dù vậy, bà nội An cũng không còn dễ dàng nhúng tay vào những đồ vật đó nữa.
Không ngờ bà ấy lại đồng ý dạy Cố Di Gia.
Cố Di Gia ngượng ngùng nói: "Thật ra cũng không có chuyện gì, lúc đi ngang qua, em thấy bà nội An suýt ngã nên đã đỡ bà ấy, nên bà ấy cũng thấy cảm kích em."
Nhưng Triệu Mạn Lệ lại không nghĩ như vậy, chỉ cần giúp bà ấy một lần thì bà ấy có thể dạy cô nghề kiếm cơm lúc trước của bà ấy sao?!
Chỉ có một khả năng: Cố Di Gia đã lọt vào mắt bà nội An.
Không kể bà nội An, trong khu tập thể này cũng có mấy cô dì chú bác thích Cố Di Gia.
Nhưng khi biết tin sức khỏe cô không tốt, mọi người đều lần lượt rút lui, mặt đầy tiếc nuối.
Dù bây giờ cũng thấy tiếc cho cô nhưng Triệu Mạn Lệ càng thấy thương cho sự yếu đuối bệnh tật của cô hơn, chị ấy thấy giá như cơ thể cô khỏe mạnh thì cô sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy.