Chương 110: Anh Cả Cố Minh Thành 2
Chương 110: Anh Cả Cố Minh Thành 2
Chương 110: Anh Cả Cố Minh Thành 2
Chờ khi bóng đen trước mắt biến mất, cô phát hiện người ở cửa đã đi vào. Người nọ đi đến trước mặt cô, lo lắng hỏi: "Gia Gia, em làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái không?"
Qua cửa là bước vào phòng khách, mặc dù chỉ cách một khoảng cách nhỏ, nhưng khi Cố Minh Thành nhìn thấy em gái đột ngột đứng dậy, cơ thể lảo đảo, anh ấy hơi hoảng sợ, vội vàng chạy vào. Nhưng Cố Di Gia chỉ ngẩn người nhìn anh ấy mà không lên tiếng. Cố Minh Thành hơi lo lắng, không lẽ cơ thể của em gái lại không thoải mái?
May mắn, Cố Di Gia không im lặng quá lâu, cô nhẹ nhàng gọi: "Anh cả?"
"Ừ." Cố Minh Thành cười tươi, nhìn thiếu nữ duyên dáng trước mắt, anh ấy vươn tay vỗ nhẹ trên đôi vai gầy yếu của cô, cười nói: "Lâu không gặp, Gia Gia đã trở thành thiếu nữ rồi."
Cố Di Gia vẫn không nói gì, trừng to mắt, nhìn chằm chằm vào anh ấy.
"Sao vậy, không nhận ra anh cả à?" Cố Minh Thành cười hỏi.
Cố Di Gia không trả lời, cô nhào vào trong lồng ngực của anh ấy, ôm chặt lấy anh ấy, nước mắt tuôn rơi. Là anh cả!
Là anh cả Cố Minh Thành mà cô quen biết. Bọn họ là một người, chẳng qua trải qua cuộc sống khác nhau, đi con đường khác, sinh hoạt ở một thế giới khác.
Cố Di Gia vừa khóc vừa cười, sau khi đi vào thế giới này, bởi vì những cốt truyện kia, bởi vì sức khỏe ốm yếu, bởi vì hoàn cảnh lạ lẫm... Cô không hề có cảm giác chân thật với thế giới này.
Đến khi nhìn thấy người này, cuối cùng trái tim của cô cũng có chỗ dừng chân.
Thì ra ở thế giới xa lạ này, cô vẫn có người thân quen thuộc. Thì ra anh cả cũng ở đây.
Cố Minh Thành bị cô dọa sợ, thấy em gái khóc, chân tay luống cuống, anh ấy vỗ nhẹ tấm lưng gầy yếu của cô, dỗ dành: "Gia Gia đừng khóc, có ấm ức gì cứ nói với anh cả, anh cả giúp em, không ai có thể bắt nạt Gia Gia của chúng ta."
Lời này trùng với khi còn nhỏ.
Lúc nhỏ, anh cả cũng thường xuyên dỗ dành cô như vậy. Cố Di Gia càng khóc nhiều hơn, dường như đang phát tiết tất cả nỗi sợ hãi, lo lắng và tủi thân sau khi đi vào thế giới này.
Lúc này, Ngụy Bảo Châu và Bảo Hoa nắm tay đi chơi từ nhà hàng xóm về nhìn thấy cảnh tượng này. Ngụy Bảo Châu còn đang thắc mắc đồng chí quân nhân này là ai, tại sao cô út lại khóc ôm chú ấy thì nghe thấy Bảo Hoa vui vẻ reo lên: "Cha!"
Lần trước Cố Minh Thành trở về là hai năm trước.
Khi đó Bảo Hoa chỉ có ba tuổi, cô bé không nhớ rõ mặt nhưng trong nhà có ảnh của cha, cô bé thường xuyên ngắm nhìn ảnh chụp nên vẫn nhận ra cha mình. Bảo Hoa bước hai chân ngắn nhỏ chạy đến, cô bé không hề cảm thấy xa lạ khi nhìn thấy cha mình, bởi vì hàng tuần đều gọi một cuộc điện thoại, nghe giọng nói của cha.
Cố Minh Thành nhìn con gái, anh ấy mỉm cười, một tay ôm bờ vai của em gái an ủi cô, một tay khác ôm con gái vào trong khuỷu tay của mình. Động tác yêu cầu cao như vậy, cũng may kỹ năng của anh cũng tốt nên mới có thể làm được. Hai anh em Ngụy Bảo Hoa rất kính nể chú quân nhân này. Bảo Hoa ngồi trên cánh tay của cha, cảm thấy mình rất cao, cô bé cười ha ha, vô cùng vui sướng.
Bị gián đoạn, cuối cùng cảm xúc mất khống chế của Cố Di Gia cũng ổn định lại. Cô xấu hổ xoay người, lau nước mắt đi.
Để mấy đứa trẻ nhìn thấy bản thân khóc thành như vậy thật sự quá mất mặt, nếu chỉ có mình anh cả thì cô không sợ gì cả, bởi vì đây là anh ruột của cô, từ nhỏ đến lớn rất nhiều lần cô xấu mặt trước mặt anh ấy, toàn thế giới có thể chê cười cô nhưng anh cả không thể cười cô.
Cố Minh Thành thấy hốc mắt của cô còn hơi đỏ, ánh mắt anh ấy hơi tối lại.
Nhìn thấy cảm xúc của em gái mất khống chế, điều đầu tiên Cố Minh Thành nghĩ đến là cô bị ai bắt nạt, làm cô bị tủi thân, chắc chắn là mấy chuyện nhà họ Khương rồi. Anh ấy hít sâu vào một hơi, đè ý định đánh giết trong lòng xuống, cười hiền từ chào hỏi hai anh em Ngụy Bảo Hoa.
Hai anh em tò mò đánh giá Cố Minh Thành, vội vàng mời anh ấy ngồi xuống. Ngụy Bảo Hoa rất có trách nhiệm của chủ nhà, cậu bé tiếp đón anh ấy: "Cha mẹ cháu vẫn chưa tan làm, chú Cố ngồi xuống đi ạ, cháu đi rót nước cho chú."