Chương 122: Không Dám Ho He Gì 3
Chương 122: Không Dám Ho He Gì 3
Chương 122: Không Dám Ho He Gì 3
Đến khi cơm chiều sắp nấu xong thì Cố Minh Huy đã về. Hiện tại đang nghỉ hè, các học sinh đều được nghỉ học, Cố Minh Huy cũng vậy.
Một thiếu niên trai tráng như Cố Minh Huy đáng lẽ có thể làm việc phụ giúp mọi người trong nhà vào ngày nghỉ, kiếm một chút điểm công. Nhưng Vu Hiểu Lan cưng chiều cậu ta nên không để cho cậu ta làm việc, cho nên vừa nghỉ hè Cố Minh Huy đã đi ra ngoài chơi, thường thì ban ngày cậu ta đều không ở nhà, đợi đến giờ ăn tối mới chịu quay về.
Cố Minh Huy nhìn thấy trong nhà xuất hiện nhiều người như vậy thì sửng sốt, đến khi nhìn thấy Cố Minh Thành đang ngồi ở chỗ kia, sắc mặt cậu ta chợt cứng đờ, đột nhiên có cảm giác muốn chạy trốn. Cố Minh Thành thản nhiên lên tiếng: "Minh Huy về rồi đấy à."
Cố Minh Huy từ từ đi qua, nhỏ giọng trả lời: "Anh cả, anh về rồi ạ."
"Lại đây ngồi xuống ăn cơm đi." Cố Minh Thành nhàn nhạt nói.
Cố Minh Huy không dám hó hé gì, chỉ ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống cạnh mẹ cậu ta rồi vùi đầu ăn cơm.
Hôm nay có một món ăn là thịt heo xào tương, dùng tương đậu ở nông thôn xào chung với thịt, mùi thơm nức mũi, ăn chung với cơm rất ngon. Thịt heo là ông cả Cố nhờ người đi trấn trên mua vì có con trai con gái qua ăn cơm.
Trước kia Cố Minh Huy ăn cơm thấy có gì ngon đều gắp hết vào chén của mình, mặc kệ những người khác. Nhưng lúc này, một miếng thịt cậu ta cũng không dám gắp.
Trần Ngải Phương gắp vài miếng thịt nhiều nạc cho cô em chồng, sau đó lại gắp cho hai đứa nhỏ rồi mới gắp cho mình.
Cố Minh Thành cũng không khách sáo, anh ấy nhìn thấy vợ mình đã gắp cho em gái và hai đứa con rồi nên cũng gắp một miếng thịt cho Cố Tùng Bách, anh ấy nói: "Cha cũng ăn thịt đi."
Ông cả Cố cảm động, khóe mắt ươn ướt, ông ấy cảm thấy miếng thịt này cực kỳ ngon.
Chỉ có mình Vu Hiểu Lan sắp bị tức chết.
Ban đầu bà ta còn không nỡ xào hết một miếng thịt to như thế, ướp muối cũng có thể ăn được mấy bữa. Nhưng anh cả Cố nói con của ông ấy hiếm lắm mới về thăm nhà nên bảo bà ta phải xào hết.
Chuyện này thì cũng thôi đi, trong nhà hiếm khi ăn thịt nên bà ta cũng muốn gắp cho con trai và con gái của mình để bồi bổ cơ thể. nhưng mà nhìn trên bàn cơm, con trai con gái của bà ta không chịu tranh đua gì cả, đến đồ ăn cũng không dám gặp nhiều, chỉ vùi đầu ăn cơm với rau làm cho bà ta cảm giác buồn bực muốn chết.
Vu Hiểu Lan cũng giơ đũa qua gắp thịt cho hai đứa con mình, trong miệng còn lẩm bẩm: "Người nào đó không làm được việc gì nhưng ăn ngon uống tốt hơn người khác, ăn cũng là được bao..." Chỉ cần ai nghe được lời này đều hiểu "người nào đó" trong lời nói của bà ta đang ám chỉ ai.
Cố Minh Thành nâng mắt nhìn, ánh mắt không có chút cảm xúc nào.
Dù Vu Hiểu Lan hơi sợ anh ấy nhưng nghĩ anh ấy chính là quân giải phóng, nếu quân giải phóng đánh người thì dù người bị đánh là mẹ kế nhưng tin tức này truyền ra ngoài sẽ có hại đến thanh danh của anh ấy, có lẽ đến cả bên quân đội cũng sẽ phê bình.
Nghĩ như thế, bà ta không sợ nữa.
Ông cả Cố há miệng đang muốn nói gì đó thì đột nhiên một tiếng "chát" vang lên. Trần Ngải Phương đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, lạnh mặt nói: "Dì Vu, dì đang nói Gia Gia không làm việc gì chỉ ăn không rồi đúng không? Có phải dì định nói nếu không làm việc thì sẽ không cho Gia Gia ăn cơm không?"
Năm đó sau khi Cố Minh Thành nhập ngũ, Vu Hiểu Lan thật sự đối xử với Cố Di Gia như vậy, bà ta nói đứa nhỏ bảy tuổi đã có thể phụ giúp việc nhà, nếu không làm sẽ không cho cô ăn cơm. Trần Ngải Phương sẽ nhớ mãi lúc cô ấy gả sang đây và nhìn thấy bộ dạng của cô em chồng như thế nào. Cô ấy cũng sẽ nhớ mãi những lời ngụy biện của Vu Hiểu Lan, nói là nhà bọn họ ai không làm việc sẽ không được ăn cơm, bà ta sai con gái riêng làm việc thì có gì không đúng chứ?
Vu Hiểu Lan thấy Cố Minh Thành nhìn mình bằng ánh mắt u ám thì rốt cuộc cũng hơi sợ, còn cố cãi chày cãi cối: "Dì, dì chưa nói gì đến con bé... Với lại dì nói thế thì có gì không đúng chứ? Mấy đứa nhỏ ở nhà nông như chúng ta đều như thế mà, nếu không làm việc thì không được ăn cơm..."
Bà ta đang nói chuyện thì thấy Trần Ngải Phương đột nhiên đứng lên.
"Con định làm gì?" Vu Hiểu Lan hoảng sợ, sợ cô ấy lại đánh bà ta. Con hổ cái Trần Ngải Phương này rất biết cách đánh người.
Nhưng mà bà ta đã đoán sai, Trần Ngải Phương không đánh bà ta mà xoay người cầm cái chổi đánh Cố Minh Huy. Cậu ta gào một tiếng rồi nhảy dựng lên hét: "Chị dâu, chị đánh em làm gì? Em đâu có nói chị hai gì đâu?"