Chương 124: Chuẩn Bị Theo Quân 1
Chương 124: Chuẩn Bị Theo Quân 1
Chương 124: Chuẩn Bị Theo Quân 1
Vu Hiểu Lan là một người không biết xấu hổ, bà ta không thèm để ý thanh danh của mình, cũng không sợ bị người khác đánh mắng hay đâm sau lưng. Điểm yếu duy nhất của bà ta là hai đứa con.
Trần Ngải Phương hiểu biết tính cách của bà ta, nếu cô ấy trực tiếp đánh nhau với Vu Hiểu Lan thì cũng không làm được gì bà ta, cho dù thật sự đánh bà ta bị đau thì cũng không giải quyết được vấn đề gì, bà ta rất mau quên, đòn đau nhưng không nhớ đời, thậm chí cô ấy còn có thể bị mang danh bất hiếu.
Cô ấy cũng không ngốc nên sao có thể dùng phương pháp ngu ngốc này?
Vì thế từ trước đến giờ cô ấy không thèm chấp Vu Hiểu Lan mà trực tiếp ra tay với cục cưng bảo bối của bà ta.
Đừng có nói gì mà trẻ con vô tội.
Dù là Cố Minh Nguyệt hay Cố Minh Huy, bởi vì là con của Vu Hiểu Lan nên bọn họ chưa bao giờ phải sống khổ sở, ngược lại từ nhỏ đến lớn đều sống rất thoải mái vì có một người mẹ như thế.
Bọn họ có thể xem như là người nhận được hưởng lợi ích từ người mẹ Vu Hiểu Lan này.
Nếu bọn họ đã hưởng thụ chỗ tốt thì phải trả giá một cái gì đó là đương nhiên đúng không? Cho nên chỉ cần Vu Hiểu Lan dám làm trò ngang ngược thì Trần Ngải Phương sẽ cầm lấy cái chổi đánh Cố Minh Huy, tuyệt đối sẽ không chùn tay.
Từ lúc gả đến nhà họ Cố, cô ấy vẫn thường dùng cách này để trị Vu Hiểu Lan, bà ta muốn ỷ vào mình là mẹ chồng để giày vò con dâu như cô ấy là chuyện tuyệt đối không bao giờ xảy ra.
Cố Minh Nguyệt là con gái, còn biết giả vờ giả vịt bám lấy Cố Di Gia, Trần Ngải Phương vướng bận cô em chồng nên còn chừa cho cô ta vài phần mặt mũi. Cố Minh Huy thì không cần phải nể mặt, mẹ của cậu ta giở trò đều là vì cậu ta nên đánh cậu ta là chính xác nhất.
Làm vậy cũng đem lại hiệu quả cực tốt.
Nếu Vu Hiểu Lan bị đánh thì chỉ qua vài ngày bà ta sẽ quên rồi tiếp tục gây chuyện. Nhưng nếu con trai của bà ta bị đánh thì bà ta sẽ nhớ rất lâu, cũng kiêng dè mấy phần.
Lần này cũng không phải ngoại lệ.
Vu Hiểu Lan ôm lấy con trai khóc lóc ỉ ôi, nhưng có Cố Minh Thành làm chủ nên Trần Ngải Phương không thèm để ý bà ta, cô ấy ngồi lại vào bàn tiếp tục ăn cơm mà cũng không có ai dám nói gì.
Làm cho Vu Hiểu Lan tức giận hơn là Cố Bách Tùng lại ngồi yên không nói gì. Bà ta tức giận mắng to: "Ông là đồ bỏ đi! Con trai của ông bị đánh đến thế mà không thèm nói một tiếng!"
Ông cả Cố liếc bà ta rồi bình tĩnh nói: "Ngải Phương là chị dâu của nó, đánh nó cũng là vì tốt cho nó... Với lại, trước kia không phải là bà thường xuyên nói Gia Gia không làm việc nên không được ăn cơm à? Hiện giờ Minh Huy còn lớn tuổi hơn Gia Gia hồi đó, nó cũng không làm việc gì mà còn ăn nhiều hơn Gia Gia..."
Ông ấy dùng câu nói của bà ta để trả lời.
Năm đó con trai út mới sinh ra, ông ấy thật sự yêu thương đứa con này, dù sao thì lúc đó cậu ta còn nhỏ như thế sao lại không cưng chiều hơn được.
Nhưng sau này con trai út dần dần lớn lên, con gái xém chút nữa mất mạng, sau này còn là bệnh tật không ngừng, ngày nào cũng sinh bệnh, hết bệnh nặng tới bệnh nhẹ, mọi người đều nói cô không thể sống đến lúc trưởng thành, lúc này ông ấy mới giật mình suy nghĩ lại, phát hiện ra trước kia mình đã làm sai.
Đáng tiếc, dù ông ấy có hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Sức khỏe của con gái đã bị phá hư, không thể nào bù lại những tổn thương trong hai năm đó.
Cho nên mấy năm nay, ông ấy không dám đến thăm nhà của con trai mà vẫn yên lặng ở khu nhà cũ, nhấm nháp quả đắng do chính mình gây ra.
Vu Hiểu Lan không nghĩ tới ông cả Cố lại nói ra lời này nên bà ta đã bị làm cho nghẹn họng, tức giận đến mức muốn phát bệnh tim. Cố Minh Huy sợ lại bị đánh nữa nên vội vàng kéo bà ta.
Cậu ta nói nhỏ: "Mẹ, chúng ta ăn cơm đi, con đói bụng rồi." Cậu ta lại dùng âm thanh thấp hơn nói: "Với lại có anh cả ở đây, mẹ có thể an phận chút được không ạ? Chẳng lẽ mẹ muốn nhìn anh cả lấy thắt lưng đánh con sao?"
Cố Minh Huy nói xong còn sợ hãi nhìn thoáng qua anh cả.
Cố Minh Thành chưa bao giờ đánh phụ nữ, cũng không thèm chấp nhặt với mẹ cậu ta nhưng anh ấy sẽ dùng thắt lưng đánh những anh em trai không chịu nghe lời, anh cả như cha, anh ấy đánh em trai không có vấn đề gì, cũng không ai bắt được lỗi của anh ấy. Mấy đứa em họ nhà chú hai, chú ba và chính bản thân cậu ta, chỉ cần làm chuyện gì sai là sẽ bị anh cả đánh cho một trận.
Thắt lưng quân đội đánh vào người cảm giác đau đến mức hồn vía lên mây. Thật sự là cực kỳ đau.