Chương 127: Chuẩn Bị Theo Quân 4
Chương 127: Chuẩn Bị Theo Quân 4
Chương 127: Chuẩn Bị Theo Quân 4
Lúc Cố Minh Thành đi đun nước, Cố Di Gia cũng đi vào phòng bếp, cô lấy một chiếc ghế nhỏ ra rồi ngồi bên cạnh nhìn.
Thấy lửa đã cháy, Cố Minh Thành mới thả que nhóm lửa xuống rồi quay đầu cười nói: "Gia Gia có chuyện gì muốn nói với anh à?"
Cố Di Gia cũng cười trả lời anh ấy: "Anh cả, chỗ quân đội của anh có xa chỗ này lắm không?"
"Cũng không xa đâu, chỉ cần ngồi xe lửa ba ngày là tới, gần hơn chỗ Tây Bắc trước kia nhiều." Cố Minh Thành nói tiếp: "Em không cần lo đâu, chúng ta cũng không cần phải ngồi xe lửa suốt ba ngày, có thể tới tỉnh thành nghỉ lại một đêm trước."
Cố Di Gia im lặng một lát rồi mới nói: "Anh à, anh không cần phải lo lắng cho em đâu, sức khỏe của em đã tốt hơn lúc trước nhiều, chắc là có thể chịu đựng được."
Một bàn tay vươn ra xoa xoa đầu của cô.
"Anh biết nhưng mà vẫn phải cẩn thận." Giọng nói của Cố Minh Thành rất nhẹ nhàng: "Anh chỉ có một đứa em gái thôi, trước khi mẹ mất đã nói anh phải chăm sóc em cho tốt, anh còn muốn chờ đến khi mình già mặt đầy nếp nhăn rồi vẫn còn có thể cùng ăn cơm với em..."
Anh ấy nhìn chăm chú vào ngọn lửa đang thiêu đốt trong bếp lò như người mất hồn, trong đầu nhớ đến đêm mưa lạnh lẽo đó.
Tiếng kêu cực kỳ thảm thiết, mưa to cũng không thể che đi mùi máu tươi nồng nặc, người phụ nữ tái nhợt nằm trên giường một cách thảm thương... Khung cảnh kia vẫn luôn khắc ở tận sâu trong đáy lòng anh ấy từ nhỏ, không thể nào quên được. Mẹ đã dùng cả tính mạng để sinh ra em gái, anh ấy phải bảo vệ cô thật tốt.
Đôi mắt của Cố Di Gia hơi ươn ướt, cô cúi đầu che giấu đáy mắt ngấn lệ rồi nói: "Anh cứ yên tâm, dù có chuyện gì em cũng sẽ cố gắng sống đến khi già với anh, sau này mặt mũi em nhăn nheo rồi thì anh không được cười nhạo em hay nói em xấu đâu! Nếu anh chê cười em xấu, em sẽ đánh anh thật đó."
Cố Minh Thành không nhịn được nữa mà cười thành tiếng.
Bàn tay anh ấy vỗ vỗ đầu cô: "Yên tâm đi, đến lúc đó anh với em đều như nhau, không ai cười nhạo ai được hết."
Hai anh em nói chuyện một lát thì thấy Trần Ngải Phương tới đây: "Nước sôi chưa? Gia Gia đi tắm rửa đi rồi ngủ sớm một chút nhé."
Cố Di Gia cười cười với chị dâu đang đứng trước cửa, cô đứng dậy từ từ rồi đi ra ngoài. Cố Minh Thành xách nước sôi tới nhà vệ sinh pha nước tắm cho em gái.
Buổi tối, Trần Ngải Phương ngồi dưới đèn lau khô tóc.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô ấy ngẩng đầu nhìn sang thì thấy Cố Minh Thành đã tắm rửa sạch sẽ xong mới về, trên người còn nóng hổi. Hơi thở nóng của quân nhân mạnh, nhiệt độ cơ thể cao, mặc dù đã tắm nước lạnh nhưng đến gần vẫn có thể cảm giác được hơi nóng tỏa ra.
"Cha!"
Bảo Hoa nhào qua, cô bé vẫn còn rất tỉnh táo nên tiếp tục chơi với cha mình.
Cố Minh Thành đành phải chơi đến khi con gái mệt rồi mới dỗ cô bé đi ngủ được, sau đó lại đi dỗ vợ. Trần Ngải Phương nhìn anh ấy bằng ánh mắt khiển trách, làm như cô ấy là trẻ con không bằng?
Sau khi tắt đèn, hai vợ chồng nằm trên giường. Qua thật lâu Trần Ngải Phương cũng không ngủ được, cứ trở người liên tục như lật bánh tráng.
Hai cánh tay rắn chắc ôm lấy cô ấy rồi kéo vào lồng ngực, con gái ban đầu còn nằm ngủ ở giữa hai vợ chồng đã bị chuyển vào góc trong cùng một cách vô tình.
Cô bé vẫn ngủ say sưa như một chú lợn con.
"Lo lắng cho Gia Gia à?"
Giọng nói của Cố Minh Thành vang lên trong bóng đêm. Trần Ngải Phương dựa vào lòng chồng mình, cô ấy nhẹ nhàng ừm một tiếng: "Phải ngồi xe lửa tới ba ngày, không biết cơ thể của Gia Gia có chịu đựng được không..."
Cố Minh Thành nói: "Chỉ ngồi hai ngày một đêm thôi, anh đã nhờ lãnh đạo ở tỉnh thành hỗ trợ mua vé giường nằm rồi, đến lúc đó mọi người có thể nằm nghỉ lúc đi chuyển, chắc là sẽ không khó chịu quá nhiều."
Trần Ngải Phương thở dài, hai ngày một đêm vẫn khá lâu. Chưa nói đến hai ngày một đêm, dù có là một ngày thì cô ấy vẫn thấy lâu.
Sức khỏe của cô em chồng thế kia, cô ấy không dám lơ là chút nào, lần trước Cố Di Gia bị cảm nắng đã làm cho cô ấy sợ vỡ mật. Mấy tháng nay, cô ấy vẫn luôn để mắt trông chừng em chồng thật cẩn thận, chỉ cần có một chút dấu hiệu gì đã lo lắng sợ hãi rồi.
Cố Minh Thành vỗ vỗ lưng của cô ấy: "Em cứ yên tâm đi, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa, nhất định sẽ để mọi người thuận lợi tới quân đội."
Trần Ngải Phương vẫn không biết nên nói gì, cô ấy muốn theo quân, muốn được đoàn tụ với chồng, lúc cô ấy nghe chồng mình nói lần này về nhà sẽ dẫn mọi người theo quân thì trong lòng cực kỳ vui sướng, song cũng không thể chỉ vì ý muốn của bản thân mà không để ý đến sức khỏe của Gia Gia.