Chương 137: Từ Biệt 2
Chương 137: Từ Biệt 2
Chương 137: Từ Biệt 2
Sau khi thu dọn xong xuôi, cô phát hiện mình cũng không có nhiều đồ, chỉ có quần áo là khá nhiều, dù sao cô vẫn cần có quần áo mùa đông. Sau này không quay lại, đương nhiên phải mang theo đầy đủ quần áo, nếu không khi đến đó phải mua, quá lãng phí. Thêm nữa quần áo vào mùa đông lại dày và nặng, thêm vào nên rất nhiều.
Trần Ngải Phương nói: "Chúng ta chỉ cần mang theo một ít quần áo mùa hè, đóng gói quần áo mùa đông lại là được. Sau khi chúng ta đến đó, đại đội trưởng sẽ gửi đến giúp chúng ta. Nếu không thì sẽ phải mang quá nhiều thứ đến đó, thậm chí sẽ không nhét chúng vào ô tô được.
Bảo Hoa với Bảo Sơn cũng phụ thu dọn.
Hai anh em rất chu đáo và hiếu thảo, khi biết mình sẽ rời khỏi đây, cùng cha vào quân đội, bọn nhóc cảm thấy rất vui. Tâm trí của những đứa trẻ khá đơn giản, chỉ đơn thuần hạnh phúc vì sau này có thể được sống với cha, tạm thời không thể nghĩ đến nỗi buồn chia ly.
Bảo Hoa còn nhỏ, không giúp được gì nhiều, Bảo Sơn là một cậu bé to con, cậu thu dọn đồ đạc rất ngăn nắp, giúp đỡ người lớn rất nhiều. Hai anh em đang lấy đồ trong tủ trong phòng chính ra, kiểm tra xem có gì thì chợt nghe ngoài cửa có tiếng khóc lóc thảm thiết. Tiếng khóc ngày càng gần, Cố Di Gia và Trần Ngải Phương đang ở trong nhà cũng bước ra xem.
Chẳng bao lâu sau, tiếng khóc đó đã xuất hiện trước cửa nhà họ, sau đó là tiếng khóc và chửi bới: "Mẹ kiếp, ai đánh Minh Giang của tôi thành như thế này? Không phải con của mình nên không thấy xót. Minh Giang nhà tôi bị đánh như vậy, sao nó có thể đi làm ruộng, sao có thể kiếm điểm công chứ? Bị chậm trễ biết bao nhiêu thời gian, biết bao công việc..."
"Là bà thím ba!" Bảo Hoa chớp mắt: "Mẹ ơi, chú Minh Giang bị đánh sao? Ai đánh chú vậy ạ? Chú không vâng lời nên bị đánh hả mẹ?" Giống như khi cô bé và anh trai không vâng lời, mẹ sẽ lấy roi tre đánh chúng.
Trần Ngải Phương sờ đầu cô bé nói: "Các con còn nhỏ đừng nhiều chuyện, bịt tai lại đừng nghe."
Bảo Hoa ngoan ngoãn bịt tai lại, nhưng Trần Ngải Phương nhìn đôi bàn tay he hé đang che ở đó, biết cô bé không che kín lại, chắc là đang nghe lén.
Bà thím ba ở ngoài nhà họ vừa khóc lóc vừa mắng mỏ, nhìn dáng vẻ của bà ta có vẻ không khóc cho người trong nhà đi ra thì không bằng lòng. Khi Trần Ngải Phương và Cố Di Gia thấy vậy, họ đã biết ai là người đánh Cố Minh Giang.
Thực sự không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Là anh cả trong nhà họ Cố, Cố Minh Thành không hề nương tay trong việc kỷ luật anh em họ của mình.
Anh ấy là một quân nhân, cũng là người có triển vọng nhất, khi anh muốn răn dạy em trai mình, không những không ai nói gì mà còn khen ngợi trách nhiệm của anh cả. Vì vậy, mỗi khi Cố Minh Thành trở về, anh ấy sẽ dành thời gian để dạy dỗ một số anh em không có tương lai, nếu ai dám làm điều xấu thì hãy coi chừng da của mình.
Người ngoài khen ngợi Cố Minh Thành rất nhiều, ngay cả đại đội trưởng và bí thư cũng thấy anh ấy là người kỷ luật rất tốt. Vì đã có Cố Minh Thành ra tay răn dạy nên người nhà họ Cố cũng không dám vì có người thân là sĩ quan quân đội mà làm xằng làm bậy.
Không chỉ vậy, trong công xã còn có nhiều kẻ lông bông lêu lổng, rõ ràng bầu không khí ở công xã họ tốt hơn so với các công xã khác. Tuy nhiên, trong mắt thím ba Cố và Vu Hiểu Lan, Cố Minh Thành đang muốn trả thù việc cá nhân.
Ở ngoài cửa thím ba Cố bật khóc thật lớn, thu hút nhiều người hàng xóm chạy ra xem.
"Thím ba, thím sao vậy?"
Thím ba Cố lau nước mắt nói: "Không biết Minh Giang của tôi làm sao lại cản đường Minh Thành, hôm nay Minh Thành đã đánh nó một trận."
Hàng xóm vừa nghe xong, trong lòng ai cũng hiểu ra.
Họ cười nói: "Thím ba này, e rằng Minh Giang của thím đã làm chuyện gì đó rồi? Nếu không sao Minh Thành lại đích thân ra tay kỷ luật anh em của cậu ấy chứ?"
"Mà thím còn nói là làm chậm trễ công việc của Minh Giang... Hừ, Minh Giang có làm việc gì không? Chúng tôi chưa từng thấy cậu ta ra ruộng nữa."
"Các người gọi đây là kỷ luật ư?" Thím ba Cố tức giận nói: "Ai đời làm anh cả dạy dỗ em mình, treo thằng bé lên cây đánh gần chết hả? Đây gọi là kỷ luật sao? Cậu ta chỉ muốn đánh chết Minh Giang thì có?"
Người hàng xóm xuýt xoa nói: "Thím ba này, ý tôi không phải như vậy. Chắc chắn Minh Giang nhà thím đã làm sai điều gì đó, nếu không Minh Thành đã tha cho cậu ta rồi? Nhưng đối với trẻ nhỏ, chúng bị đánh thường xuyên mới nhớ kỹ được. Nếu không, sau này nếu làm điều gì có hại cho đất nước xã hội, bị công an bắt lên đồn ăn đậu phộng thì hối hận cũng đã muộn."