Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 145 - Chương 145: Sau Này Chúng Ta Còn Trở Về Đây Không? 2

Chương 145: Sau Này Chúng Ta Còn Trở Về Đây Không? 2 Chương 145: Sau Này Chúng Ta Còn Trở Về Đây Không? 2 Chương 145: Sau Này Chúng Ta Còn Trở Về Đây Không? 2
Trần Ngải Phương cầm theo một chiếc đèn, lúc chiếu đèn sáng lên, đầu tiên cô ấy quan sát sắc mặt của cô, xác nhận mặc dù tinh thần của cô không tốt lắm nhưng cũng không quá kém, cô ấy bèn cười nói: "Anh trai em đã nấu cơm xong rồi, chúng ta đi ăn sáng trước, xuất phát trước khi mặt trời mọc nhé."

Bây giờ đang là tháng tám, nhiệt độ ban ngày cao, mặt trời rất chói, ngồi trong xe sẽ rất khó chịu. Cho nên nếu muốn đi ra ngoài đều xuất phát trước khi mặt trời ló rạng, như vậy không cần chờ đến trưa mà đã có thể lên đến trên tỉnh rồi, đồng thời cũng tránh được thời điểm mặt trời nóng nhất.

Người trong nhà đã dậy hết, ngay cả Bảo Hoa cũng tràn đầy sức sống.

Cố Minh Thành bưng nồi cháo bí đỏ đặt vào trong chậu nước, dùng nước lạnh hạ nhiệt độ của nồi để lúc bọn họ ăn cháo sẽ không quá nóng, vừa vặn có thể ăn được. Nhìn thấy bọn họ đi đến, anh ấy nói: "Ngải Phương, Gia Gia, mau đến ăn sáng này."

Buổi sáng Cố Di Gia không muốn ăn gì, cô chỉ miễn cưỡng ăn nửa bát cháo rồi ngồi uể oải ở một chỗ.

"Gia Gia, ăn thêm một chút đi." Cố Minh Thành nói, vì vậy Cố Di Gia lại ăn thêm một thìa.

Cố Minh Thành: "..." Anh bảo em ăn thêm một chút, không phải chỉ ăn một thìa.

Thấy anh trai còn định khuyên, Trần Ngải Phương liếc mắt ra hiệu, bảo anh ấy đừng ép cô.

Bình thường vào mỗi buổi sáng, có thể do vừa mới rời giường nên Cố Di Gia thường không có ý muốn ăn, nếu ép cô ăn, có thể cô sẽ nôn ra, ngay cả phần ăn lúc trước cũng cho ra hết, như vậy cô càng không muốn ăn uống gì nữa.

Cho nên có thể ăn được bao nhiêu thì ăn, nhất định không được ép buộc. Cố Minh Thành thở dài trong lòng, Bảo Hoa và mèo con còn ăn nhiều hơn em gái anh, nhìn cô như này mà sầu quá.

Khi bọn họ ăn gần xong, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Cố Minh Thành đi ra mở cửa, mời một thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi vào.

"Đây là đồng chí Thái, tên là Thái Hòa Bình, cậu ấy từ trên tỉnh xuống, hôm nay phải làm phiền cậu ấy lái xe chở chúng ta đi lên tỉnh rồi." Cố Minh Thành giới thiệu cho người nhà của mình, tiếp theo lại giới thiệu gia đình của mình cho Thái Hòa Bình.

Thái Hòa Bình vội vàng nói: "Đoàn trưởng Cố, gọi tôi là Tiểu Thái là được rồi." Sau đó anh ấy chào hỏi mấy người Trần Ngải Phương.

Trần Ngải Phương cười bảo: "Đồng chí Thái vất vả rồi."

"Chú Thái vất vả rồi ạ." Bảo Sơn và Bảo Hoa lễ phép chào hỏi.

Cố Di Gia cũng nói với anh ấy: "Cảm ơn đồng chí Thái, anh ăn sáng chưa? Anh có muốn ngồi xuống cùng ăn không?"

Thái Hòa Bình xấu hổ cười, gãi đầu: "Tôi không ăn đâu, cảm ơn cả nhà. Đây cũng là điều tôi nên làm thôi mà." Anh ấy vô thức nhìn về phía Cố Di Gia đang hỏi mình đã ăn sáng chưa, bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt ngăm đen ửng hồng, lắp bắp nói: "Không, không cần, tôi đã ăn rồi..."

Trước khi đến đây, anh ấy biết mình đến đón đoàn trưởng Cố và người nhà của anh ấy đi lên tỉnh, nhưng không ngờ em gái của đoàn trưởng Cố lại xinh đẹp như vậy.

Cố Minh Thành vẫn lôi kéo anh ấy ngồi xuống, đến sớm như vậy, cho dù ăn sáng, cũng chỉ ăn chút lương khô. Anh ấy hỏi: "Tiểu Thái đi từ đêm qua xuống đây đúng không? Cậu nghỉ ở đâu?"

Thái Hòa Bình nói: "Tôi ở bên nhà khách..." Nhìn thấy Cố Minh Thành múc cháo cho mình, anh ấy vội vàng đứng dậy: "Cảm ơn đoàn trưởng Cố, tôi tự múc, tôi tự múc được!"

Cố Minh Thành đưa bát cháo cho Tiểu Thái, bảo anh ấy ngồi xuống ăn, còn mình thì đi xếp đống hành lý còn lại với vợ. Cố Di Gia và Bảo Hoa ngồi ở đó với khách, chủ yếu hai người họ cũng không giúp được gì.

"Chú Thái, hôm nay chú phải lái xe cả ngày, liệu có mệt không ạ?" Bảo Hoa quan tâm hỏi.

Thái Hòa Bình vội vàng nói: "Chú không sau, chú cũng không thấy mệt, cũng chỉ bốn năm tiếng thôi mà, không dài lắm." Anh ấy nhìn sắc trời: "Lát nữa chúng ta sẽ xuất phát, trước buổi trưa là có thể lên đến tỉnh, sẽ không nóng quá đâu."

Bảo Hoa nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi ạ, nếu nóng quá, cô út sẽ bị cảm nắng."

Lần trước Cố Di Gia cảm nắng nằm viện trở thành chuyện khiến người nhà lo lắng nhất, Bảo Hoa còn nhỏ nhưng cũng biết thời tiết quá nóng sẽ làm cô út cảm nắng, cô bé rất lo lắng. Cố Di Gia xoa đầu nhỏ của cô bé, cười nói: "Yên tâm, cô út sẽ cố gắng không bị cảm đâu."

Thái Hòa Bình trộm nhìn cô, lần này phát hiện mặc dù thiếu nữ này rất xinh đẹp nhưng làn da lại trắng bệch yếu ớt, mang theo cảm giác bệnh tật, không biết là cô đang bị bệnh hay cơ thể vốn không khỏe.

Anh ấy cũng hiểu ra vì sao hôm qua đoàn trưởng Phong lại gọi điện, dặn dò mình rằng lúc lái xe phải lái vững tay một chút.

Chờ Thái Hòa Bình ăn xong bữa sáng, Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành đã xếp xong đống đồ cuối cùng, chuẩn bị xuất phát.

Cố Di Gia chỉ cần đeo cái túi xách lên vai, bên trong chứa một ít đồ riêng tư, tiền và phiếu, mấy đồ khác đều có anh trai, chị dâu của cô và Thái Hòa Bình lấy giúp rồi.

Ngay cả Bảo Sơn cũng xách theo không ít đồ.

Xe không đi vào mà dừng ở cửa thôn. Cho nên Cố Minh Thành và Thái Hòa Bình dọn một ít hành lý to ra trước, hai người đàn ông khỏe mạnh, chỉ cần đi hai lượt là dọn xong.

Trần Ngải Phương dẫn theo Cố Di Gia và hai đứa nhỏ đi ra ngoài.

Cô ấy khóa cửa lại, quay đầu nhìn căn nhà đắm chìm trong bóng đêm, có cảm giác vừa quen thuộc lại xa lạ, trong lòng sinh ra cảm xúc buồn bã ly biệt. Hàng xóm dậy sớm nghe thấy tiếng động, đi ra cửa nhìn và tạm biệt bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment