Chương 150: Đoàn Trưởng Phong Giao Cho 4
Chương 150: Đoàn Trưởng Phong Giao Cho 4
Chương 150: Đoàn Trưởng Phong Giao Cho 4
Thái Hòa Bình vô cớ rùng mình, vội vàng nói: "Khi chúng tôi lên đến tỉnh thành, đồng chí Cố đã hôn mê vì quá mệt mỏi, tôi đã mời bác sĩ Phùng đến khám qua, ông ấy nói không có chuyện gì, cô ấy chỉ là mệt mỏi quá độ, bảo chúng tôi cẩn thận hơn, không thể để cho cô bị mệt quá..."
Từ bản báo cáo chi tiết này, đầu óc Thái Hòa Bình cũng dần dần linh hoạt hơn.
Hình như đoàn trưởng Phong rất quan tâm đồng chí Cố thì phải? Chẳng lẽ là bởi vì cô là em gái của đoàn trưởng Cố, cơ thể lại còn ốm yếu, cho nên đoàn trưởng Phong dựa vào sự quan tâm đối với đồng đội, nên đã coi đồng chí Cố như em gái của mình chăng?
Phong Lẫm nói: "Ngày mai lúc cậu đưa bọn họ lên tàu hỏa thì chú ý một chút, chuẩn bị giúp bọn họ một ít thức ăn và thuốc..."
Theo lời dặn dò cẩn thận của Phong Lẫm, Thái Hòa Bình càng ngày càng cảm thấy kỳ lạ. Cho dù đoàn trưởng Phong quan tâm người khác thì có cần phải cẩn thận như vậy không? Hay là bởi vì anh ấy không hiểu đoàn trưởng Phong, không biết anh là người như thế nào, cho nên anh dặn dò như vậy thật ra rất bình thường?
Anh chỉ là quan tâm đến gia đình của đồng đội, hay là còn có vấn đề gì khác?
Nghỉ ngơi ở nhà khách một đêm, ngày hôm sau, tinh thần của Cố Di Gia đã tốt hơn rất nhiều.
Lúc Thái Hòa Bình tới, đầu tiên là cẩn thận đánh giá sắc mặt của cô, không thể dựa vào khuôn mặt tái nhợt này để nhìn ra là ổn hay không ổn, trong lòng không khỏi nghĩ thầm, không biết đi tàu hỏa hai ngày một đêm, cô gái này có thể chịu đựng được hay không?
Đang suy nghĩ thì thấy cô nghiêng đầu, mỉm cười chào hỏi với anh ấy. Mặt Thái Hòa Bình lại không thể khống chế mà đỏ lên, một cô gái xinh đẹp như vậy mỉm cười với mình, chỉ cần là thanh niên chưa lập gia đình thì đều không thể khống chế được tâm tư đang chạy loạn của mình đúng không?
Đột nhiên, Thái Hòa Bình cảm thấy như có một tia chớp đánh thẳng vào đầu, một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu. Đồng tử của anh ấy khẽ mở to, suýt nữa là không khống chế được sự khiếp sợ ở trong lòng. Ngày hôm qua trong điện thoại, lời dặn dò của đoàn trưởng Phong vẫn còn ở bên tai, thật ra không phải đoàn trưởng Phong quan tâm đến em gái của đồng đội, mà là... anh phải lòng em gái của đồng đội rồi sao?
"Tiểu Thái, sao vậy?" Cố Minh Thành khó hiểu hỏi.
Thái Hòa Bình âm thầm nuốt nước miếng, nhìn về phía đoàn trưởng Cố.
Nghe nói đoàn trưởng Cố cũng là một người rất lợi hại, tuổi còn trẻ mà đã đi đến vị trí này, hơn nữa còn là thân phận của một đứa trẻ nông thôn, không có bất kỳ sự giúp đỡ nào, có thể thấy được sự ưu tú của anh ấy. Đoàn trưởng Cố có biết, có thể đoàn trưởng Phong đã nhìn trúng em gái của anh ấy rồi không?
Những chuyện này chỉ là suy đoán của Thái Hòa Bình, anh ấy cũng không dám khẳng định, lại càng không dám lắm miệng.
Anh ấy vội nói: "Không sao! Đoàn trưởng Cố, mọi người đi tàu hỏa chuyển lúc mười giờ phải không? Ăn sáng xong, tôi sẽ lái xe đưa mọi người đến nhà ga."
Cố Minh Thành cười nói: "Vất vả cho cậu rồi."
"Không có gì đâu." Thái Hòa Bình ngại ngùng cười nói, lại liếc nhìn Cố Di Gia đang ngồi ở chỗ đó. Trong lòng anh ấy thầm nghĩ, nếu vị này là người yêu sau này của đoàn trưởng Phong, vậy mình đây có tính là giúp đoàn trưởng Phong chăm sóc người yêu hay không? Nghĩ lại thì anh ấy cũng có hơi kích động, lại có hơi phiền muộn.
Em gái của đoàn trưởng Cố thật xinh đẹp, là cô gái xinh đẹp nhất mà anh ấy từng gặp trong đời, cô giống như thần tiên vậy. Đàn ông mà, ai mà chẳng muốn lấy một cô gái xinh đẹp làm vợ, thật ra anh ấy cũng từng có mộng tưởng này. Em gái của đoàn trưởng Cố quả thực thỏa mãn mộng tưởng tiên nữ của anh ấy, anh ấy cũng muốn có một người vợ xinh đẹp như vậy.
Về phần sức khỏe của Cố Di Gia không được tốt, Thái Hòa Bình hoàn toàn không để ở trong lòng, cảm thấy sau khi cô theo quân, có bác sĩ bên bệnh viện quân y giúp cô trị liệu thì nhất định sẽ khỏi. Hơn nữa, không phải còn có đoàn trưởng Phong quan tâm sao?
Suy nghĩ đơn giản như vậy thôi.
Sau khi ăn sáng xong thì cũng đã gần đến giờ, mọi người lập tức xuất phát đến nhà ga. Khi tàu hỏa cập bến ga, Thái Hòa Bình giúp mọi người chuyển hành lý lên trên.
Mỗi toa xe có bốn giường ngủ, đồng đội của Cố Minh Thành giúp cả nhà bọn họ trực tiếp đặt một toa xe, đúng lúc đáp ứng nhu cầu của một nhà năm người bọn họ.
Bảo Hoa tuổi còn nhỏ, có thể ngủ với mẹ.
Sau khi Thái Hòa Bình giúp cất hành lý xong, lại đặt một túi đồ lên trên bàn của toa xe: "Đây là một ít đồ ăn ở tỉnh thành, mọi người có thể nếm thử, đợi tới khi mọi người ăn hết, chắc là tàu hỏa cũng đến trạm rồi."
Trần Ngải Phương cảm động nói: "Đồng chí Thái, hai ngày nay thật sự là cảm ơn cậu, vất vả cho cậu rồi."
"Không sao, đây là do đoàn trưởng Phong giao phó, tôi cũng chỉ là nghe lệnh làm việc." Thái Hòa Bình mỉm cười với khuôn mặt phúc hậu.
Trần Ngải Phương: "..."