Chương 157: Em Gái Bị Đoàn Trưởng Phong Cướp Mất Rồi 3
Chương 157: Em Gái Bị Đoàn Trưởng Phong Cướp Mất Rồi 3
Chương 157: Em Gái Bị Đoàn Trưởng Phong Cướp Mất Rồi 3
Phong Lẫm nhìn thấy cậu ấy, tiện nói: "Mở đường phía trước giúp tôi."
Tiểu Trương vô thức trả lời một tiếng, vừa mở đường phía trước cho anh, vừa hỏi: "Đoàn trưởng, cô gái này là ai vậy?"
"Em gái Lão Cố, cô ấy bị bệnh." Phong Lẫm nói mà không có biểu cảm gì, quai hàm căng chặt. Anh có thể cảm nhận được cơ thể nhẹ nhàng mềm mại của người trong ngực, nhẹ như thể không có trọng lượng, cô yếu ớt tựa vào ngực anh, không một chút động tĩnh nào, khiến tâm trí anh cảm thấy có chút bất an.
Trước kia anh cũng đã từng gặp những người bị bệnh nhưng những người đó đều không mang đến cho anh loại cảm giác này.
Đó là kiểu... Như thể cả trái tim đều vặn vào nhau, sợ rằng điều tồi tệ nào đó sẽ xảy ra với người trong ngực, những cảm xúc như căng thẳng, lo lắng và khó chịu từ từ hiện lên trong tâm trí. Khi Phong Lẫm thỉnh thoảng cúi đầu nhìn xuống, anh có thể thấy cô đang vùi mình trong vòng tay anh, chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt. Nửa khuôn mặt này toàn bộ đều đang đỏ rực, lông mày cô nhíu lại, đủ thấy rõ rằng cô đang vô cùng khó chịu.
Tiểu Trương rất kinh ngạc: "Em gái đoàn trưởng Cố?"
Cậu ấy vô thức muốn nhìn xem em gái của đoàn trưởng Cố trông như thế nào, còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị đoàn trưởng trừng mắt, đôi mắt sâu thẳm kia quét tới. Tiểu Trương lập tức sợ hãi mà thu hồi tầm mắt, không dám nhìn nữa.
Cậu ấy không khỏi cảm thán trong lòng, quan hệ của đoàn trưởng Phong và đoàn trưởng Cố thật tốt, anh không chỉ đặc biệt tới đón đoàn trưởng Cố và gia đình của anh ấy, mà còn ôm em gái đang bị bệnh của đoàn trưởng Cố xuống tàu.
Tiểu Trương cũng biết em gái đoàn trưởng Cố, phải nói rằng rất nhiều người trong quân đội đều biết.
Nghe nói sức khỏe của cô không tốt, trong những năm qua, đoàn trưởng Cố thường xuyên đổi một số phiếu với người khác để mua thực phẩm dinh dưỡng gửi về nhà cho em gái bồi bổ sức khỏe. Rất nhiều gia đình quân nhân trong khu tập thể gia đình đều lén rỉ tai nhau, rằng em gái này của đoàn trưởng Cố quả thực là một con búp bê vàng, không biết đã uống bao nhiêu thực phẩm dinh dưỡng, nếu không phải đoàn trưởng Cố tài giỏi, chỉ sợ đến nuôi cũng không nổi.
Có điều, cô gái này đã đổ bệnh ngay khi vừa tới ga, đủ thấy sức khỏe của cô thực sự không tốt đúng như lời đồn, vô cùng yếu ớt. Một cô gái mong manh như vậy, xem ra không dễ nuôi.
Tiểu Trương thở dài trong lòng, đoàn trưởng Cố phải nuôi dưỡng một người em gái ốm yếu và tốn tiền như thế, thật sự không dễ dàng gì. Chẳng trách đoàn trưởng của bọn họ đích thân đến đón người, có lẽ cũng biết em gái đoàn trưởng Cố sức khỏe không tốt, sẽ đổ bệnh trên đường.
Cố Minh Thành đuổi theo phía sau, rất nhanh đã đuổi kịp Phong Lẫm.
Lúc này bên trong tàu hỏa còn rất nhiều người đều đang chen lấn để xuống tàu, không gian ầm ĩ, toàn bộ xung quanh là một khung cảnh ồn ào.
Cố Minh Thành rất dễ dàng tìm được Phong Lẫm, cho dù là ở trong quân đội, chiều cao của anh cũng vô cùng nổi bật, chưa kể trên chuyến tàu hỏa này, hầu hết hành khách đều đến từ khắp nơi trên thế giới, chiều cao không giống nhau, điều này càng khiến chiều cao của Phong Lẫm trông nổi bật hơn.
Mặc dù cao nhưng không phải kiểu vạm vỡ như một con gấu, mà là kiểu mảnh khảnh mạnh mẽ và cường tráng của cơ bắp.
Khi Cố Minh Thành tới gần, phát hiện bên cạnh Phong Lẫm còn có một người đang mở đường giúp anh. Người này là cảnh vệ Tiểu Trương của Phong Lẫm.
"Phong Lẫm!" Cố Minh Thành chen tới, hét lên một tiếng.
Phong Lẫm nhìn thấy anh ấy, nói: "Tôi đưa em gái anh đến bệnh viện trong thành phố trước, anh sắp xếp ổn thỏa cho chị dâu và hai cháu rồi tới đó."
"Như vậy sao được?" Cố Minh Thành không chút nghĩ ngợi nói: "Không nên làm phiền cậu, vẫn là để tôi làm đi." Em gái của mình, hơn nữa còn đang bị bệnh, anh ấy làm sao có thể yên tâm giao em gái cho người khác chứ?
Phong Lẫm nhìn anh ấy: "Anh không tin tưởng tôi?" Không đợi anh ấy phản bác, anh đã nói tiếp: "Chị dâu và hai cháu mới đến, anh không đi cùng bọn họ sao?" Hay nói cách khác, em gái quan trọng nhưng vợ và hai con của anh ấy cũng rất quan trọng.
Cuối cùng Cố Minh Thành cũng bị anh thuyết phục.
Bất kể là em gái, vợ hay con cái, tất cả đều là người nhà của anh ấy, ai cũng đều quan trọng, anh ấy sẽ không vì ai mà làm ai phải đau lòng, cố gắng duy trì sự cân bằng. Hơn nữa, Phong Lẫm thực sự đáng tin.
Cố Minh Thành và Tiểu Trương cùng nhau mở đường phía trước cho anh, để cùng chen xuống tàu.
Cuối cùng cũng xuống tàu, Cố Minh Thành đã nói với Phong Lẫm: "Phong Lẫm, em gái tôi phải làm phiền cậu rồi, một lúc nữa tôi sẽ đưa vợ qua tìm các cậu."
Vẻ mặt Phong Lẫm nghiêm nghị: "Yên tâm, cứ giao cho tôi."
Sắc mặt nghiêm trang của Cố Minh Thành buông lỏng đi rất nhiều, anh ấy đứng ở đó, đưa mắt nhìn Phong Lẫm và Tiểu Trương đang vội vã rời khỏi sân ga. Cuối cùng đến khi bọn họ biến mất, anh ấy mới chen lên tàu một lần nữa. Trở lại toa tàu bên kia, Tiểu Vương đã chuyển tất cả hành lý xuống, chuẩn bị đi ra ngoài, Trần Ngải Phương một tay bế một đứa bé, trên vai cũng đeo thứ gì đó.
Nhìn thấy chồng mình quay lại, mọi người thi nhau hét lên.
"Đoàn trưởng!"
"Cha!"
Trần Ngải Phương vội vàng hỏi: "Thế nào rồi?"
Cố Minh Thành đi tới chuyển hành lý, nói: "Phong Lẫm đưa Gia Gia đi bệnh viện trước, lát nữa chúng ta cũng qua đó tìm bọn họ."