Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 168 - Chương 168: Phong Lẫm Thực Sự... 2

Chương 168: Phong Lẫm Thực Sự... 2 Chương 168: Phong Lẫm Thực Sự... 2 Chương 168: Phong Lẫm Thực Sự... 2
Trong lòng chính ủy Lưu vang lên mấy tiếng rơi lộp bộp. Có lẽ đó cảm giác của ông ấy nhầm rồi, muốn nhìn rõ hơn, nhưng thấy Phong Lẫm đã thu hồi ánh mắt, lái xe rời đi.

Sau khi Phong Lẫm lái xe đi, Cố Minh Thành cũng đưa vợ, các con và em gái về ngôi nhà trong khu nhà tập thể. Tiểu Trương đi theo anh ấy, muốn xách phụ hành lý, nhưng Cố Minh Thành lại từ chối: "Ở đây không còn việc gì nữa, cậu cứ làm việc của mình đi."

Tiểu Trương gãi đầu, hơi ngây ngô cười nói: "Vậy đâu có được, đoàn trưởng bảo tôi tới hỗ trợ, nếu như có việc gì cần, đoàn trưởng Cố cứ nói cho tôi biết."

Đang nói chuyện, mọi người cũng thấy Tiểu Vương vội vàng đi tới.

"Đoàn trưởng, chị dâu, mọi người về rồi." Tiểu Vương cười nói: "Nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, chìa khóa ở đây, tôi dẫn mọi người đi."

Cố Minh Thành gật đầu với cậu ta rồi hỏi thêm vài câu, Tiểu Vương trả lời từng câu một.

Trần Ngải Phương đỡ Cố Di Gia, bước đi không nhanh lắm, những người khác cũng phối hợp đi chậm lại.

Hai đứa trẻ tò mò nhìn xung quanh, khi phát hiện có người đang nhìn mình, Bảo Sơn ngượng ngùng cụp mắt xuống, còn Bảo Hoa lại nở nụ cười rạng rỡ. Những gia đình quân nhân đang ra chào hỏi đó cũng không nhịn được mà bật cười theo, nghĩ rằng cô bé này thật hoạt bát, dễ thương lại dạn dĩ.

Khu nhà tập thể không hề nhỏ, được chia thành hai khu, khu phía nam và khu phía bắc.

Ngôi nhà Cố Minh Thành chọn nằm ở khu phía bắc, những ngôi nhà ở đây không chỉ có diện tích lớn hơn mà còn có không gian sinh hoạt nhiều hơn, toàn bộ diện tích lớn hơn nhiều so với khu phía nam. Lớn cũng có nghĩa là phải đi xa hơn.

Cố Minh Thành nhìn về phía trước, sau đó giao hành lý cho Tiểu Vương, rồi bế em gái đang đi như rùa sắp ngã đến nơi lên.

Cố Di Gia: "..."

Cố Minh Thành nói: "Em còn chưa khỏi bệnh, tốt nhất để anh bế em đi, nếu không thì trời tối cũng chưa đến nơi quá."

Cô chưa kịp nói gì, anh ấy đã nói thêm: "Chị dâu em còn không ngại thì em còn ngại cái gì?"

Trong lòng anh ấy thực sự hiểu được suy nghĩ của em gái mình, tuy họ là anh em ruột nhưng vì anh ấy lớn hơn cô nhiều tuổi lại đã có vợ, cho nên anh ấy vẫn nên tránh gây hiểu lầm.

Trần Ngải Phương vội vàng nói: "Gia Gia, anh trai em nói đúng đó, sức khỏe em không tốt, em nên để anh trai bế em đi."

Khi cô ấy đỡ Gia Gia, đã thấy cơ thể cô mềm nhũn, ước gì có thể bế cô về nhà. Nhưng thực tế thì với sức lực của Trần Ngải Phương, cô ấy thấy mình có thể bế được em chồng lên, nhưng lại sợ cô ấy vô tình làm té nên không dám bế cô một cách tùy ý.

Cố Di Gia thấy thực sự khó chịu, nhận ra mình đã đánh giá bản thân quá cao.

Lúc nãy cô đã ngủ trên xe, nhưng cô lại ngủ không sâu, ngược lại cơ thể càng ngày càng khó chịu, mồ hôi lạnh toát ra. Chân đi trên mặt đất như giẫm trên bông, cả người run rẩy.

Khi anh trai đã bế cô lên, lại nghe thấy lời nói của chị dâu nên cô không còn cố gồng mình nữa, mà thả lỏng sức lực. Sau khi thả lòng, cô lại cảm thấy chóng mặt. Đôi mắt hơi cụp xuống, nửa khuôn mặt lộ ra vô cùng nhợt nhạt, khiến người ta chỉ cần nhìn thấy cô cũng thấy hơi sợ.

Tiểu Vương và Tiểu Trương lo lắng nuốt khan nước miếng, nhớ tới cảnh hôm qua họ đến nhà ga đón người, sợ cô lại đổ bệnh nên thấp giọng hỏi: "Đoàn trưởng Cố, cô ấy không sao chứ?"

Sáng sớm hôm nay họ trở lại quân đội, cũng không biết em gái của đoàn trưởng Cố đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết đêm qua cơn sốt đã thuận lợi qua khỏi. Tuy nhiên, người bệnh không thể hết bệnh trong ngày một ngày hai được phải không?

Nhất là em gái đoàn trưởng Cố nổi tiếng có sức khỏe kém, chắc hẳn bây giờ vẫn chưa khỏi bệnh.

Cố Minh Thành không trả lời mà dặn dò: "Tiểu Vương, cậu xuống nhà ăn xem có bột gạo, thịt tươi, trứng không, cậu đến chỗ sĩ quan hậu cần mua một ít về để tôi nấu cháo cho em gái."

Là người phương Nam chính gốc, gia đình bọn họ có thói quen ăn cơm. Công xã Nam Sơn có đất đai tốt, sông núi nhiều, năng suất trồng lúa cao, nhà nào cũng có gạo chỉ là bụng không thể ăn hết thôi.

Đối với người bị bệnh, món ăn thích hợp nhất là cháo, có thể nấu một ít cháo thịt, cháo xương, cháo gà hay cháo trứng, đều có tác dụng bồi bổ dạ dày và cơ thể.
Bình Luận (0)
Comment