Chương 172: Có Thực Sự Rước Được Vợ Về Không 2
Chương 172: Có Thực Sự Rước Được Vợ Về Không 2
Chương 172: Có Thực Sự Rước Được Vợ Về Không 2
Nghe vậy, Cố Minh Thành âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mày cũng giãn ra một chút. Cố Minh Thành là người tháo vát, chỉ trong thời gian ngắn đã sắp xếp rất nhiều hành lý. Anh ấy thấy trong chậu tráng men mang ra có quần áo, bèn nói: "Quần áo cứ để ở đó đi, chút nữa anh sẽ giặt, em nghỉ ngơi trước đi."
Trần Ngải Phương liếc nhìn anh, đáp lại bằng một nụ cười.
Chỉ cần có Cố Minh Thành ở nhà, về cơ bản anh ấy đều làm hết việc trong gia đình, thậm chí nấu cơm cũng là anh ấy nấu, giặt quần áo đương nhiên cũng không vấn đề gì. Sau này khi Bảo Sơn lớn hơn một chút cũng giúp đỡ cha mình. Những người đàn ông trong gia đình họ không phải là mẫu người chỉ làm chủ gia đình, thay vào đó họ rất quan tâm đến phụ nữ trong nhà, vẫn làm việc bình thường.
Trần Ngải Phương đặt chậu xuống rồi đi giúp thu dọn hành lý, cô ấy lấy quần áo cần thiết và những thứ khác ra. Nhân lúc trời còn chưa tối, họ nhanh chóng dọn dẹp để tránh trời tối khó làm hơn.
Mặc dù cơ thể của Trần Ngải Phương đã rất mệt nhưng bây giờ họ đã đến nơi thuận lợi, đến được nhà của mình, cô ấy thấy dù mệt cũng xứng đáng.
Bảo Hoa đi theo cha mẹ, hỏi: "Mẹ ơi, chúng ta đã đến nhà cha rồi, không cần ngồi xe nữa phải không ạ?"
"Đúng vậy." Trần Ngải Phương cười nói: "Ngoài ra, đây cũng là nhà của các con!" Cô ấy nói với hai anh em. Bảo Sơn mím môi mỉm cười, trong lòng có chút vui sướng.
Bảo Hoa vui vẻ nói: "Vậy có phải cô út sắp khỏi bệnh rồi không mẹ?" Trong lòng cô bé thấy với sức khỏe của cô út không nên đi xe sẽ tốt hơn, ý nghĩ này cũng không có gì sai. Lần này vì ngồi trên xe quá lâu, mệt quá nên cô mới phát bệnh, Bảo Hoa cũng thấy vì ngồi trên xe nên cô út mới bị ốm.
Cố Minh Thành sờ sờ đầu cô bé, cười nói: "Bảo Hoa thông minh như vậy, chúng ta đã đến quân đội rồi, thật sự không cần đi xe nữa, chỉ khi đi vào thành phố thì mới cần đi xe thôi."
Bảo Hoa cau mày, vội vàng lắc đầu: "Con không đi nữa đâu, ngồi lâu quá rồi." Cô bé đếm trên đầu ngón tay, biết được họ đã ngồi trong xe ba bốn ngày, không khỏi thở dài.
"Đi xe mệt quá!" Bảo Hoa ôm lấy khuôn mặt tròn trịa của mình: "Con và anh trai sắp mất hết thịt trên người rồi, phải ăn bao nhiêu thịt mới bù đắp được chứ?"
Bảo Sơn không nói nên lời, đưa tay nhéo khuôn mặt tròn trịa của cô bé.
"Rõ ràng là em vẫn còn rất nhiều thịt, có giảm miếng thịt nào đâu? Em chỉ đang kiếm cớ để được ăn thịt chứ gì?"
Bảo Hoa hất tay cậu bé ra, tức giận nói: "Ăn thịt là ngon nhất, anh này, nếu anh không thích ăn thịt thì để em ăn giúp anh!"
Bảo Sơn không để ý đến cô bé, nhờ cô bé ăn thịt giúp cậu bé là không thể nào.
Thấy hoàng hôn đã buông xuống, có tiếng gõ cửa vang lên.
Cố Minh Thành đi mở cửa, nhìn thấy người bên ngoài anh ấy hơi kinh ngạc: "Phong Lẫm, sao cậu lại đến đây? Ấy, cậu mang thức ăn cho chúng tôi à?" Anh ấy chú ý tới thức ăn trong tay Phong Lẫm.
Phong Lẫm vừa đi theo anh ấy vào trong, vừa nói: "Trên đường tôi gặp được Tiểu Vương, đúng lúc tôi cũng tới tìm anh, cho nên đã bảo cậu ta về nghỉ ngơi, còn tôi sẽ mang hộ thức ăn đến."
Cố Minh Thành mỉm cười cảm ơn anh, thuận miệng hỏi: "Cậu tìm tôi có việc gì vậy?"
Phong Lẫm không nói gì, anh bước vào nhà của anh ấy trước, nhìn thoáng qua cũng không thấy người mình muốn gặp, tuy hơi thất vọng nhưng anh cũng hiểu được, chắc bây giờ cô đã nghỉ ngơi trong một phòng nào đó.
Trần Ngải Phương cùng hai đứa con bước ra khỏi phòng, bọn họ ngạc nhiên khi thấy anh mang đồ ăn cho mình: "Đoàn trưởng Phong đã ăn chưa?"
Phong Lẫm đáp: "Tôi ăn rồi."
"Cậu có muốn cùng chúng tôi ăn thêm chút nữa không?" Cố Minh Thành mời.
Phong Lẫm lắc đầu, chỉ vào thức ăn trên bàn nói: "Đây là cháo bên nhà ăn đặc biệt nấu riêng, chờ em gái anh tỉnh lại thì có thể cho cô ấy ăn một ít." Anh không nói đó là cháo do anh đi đến nhà ăn nấu.
Cố Minh Thành đưa tay vỗ vỗ vai Phong Lẫm, lại nói một tiếng cảm ơn. Anh ấy không ngờ Phong Lẫm lại chu đáo như vậy, biết em gái mình là bệnh nhân nên đặc biệt mang cho cô một phần cháo, như vậy cũng giúp bọn họ tiết kiệm được thời gian trong lúc đang bận rộn.
Trần Ngải Phương không nhịn được bèn liếc nhìn Phong Lẫm.
Hai ngày nay, cô ấy đã để ý biểu hiện của Phong Lẫm, cô ấy càng ngày càng chắc chắn đoàn trưởng Phong rất quan tâm đến Gia Gia nhà bọn họ.
Sắc mặt Trần Ngải Phương hơi phức tạp, điều kiện của đoàn trưởng Phong chắc chắn rất tốt, theo cách người xưa hay nói thì gọi anh là chàng rể quý cũng không nói quá, nghe nói anh vẫn là người được nhiều người trong quân đội yêu thích, nhưng không biết sau này sẽ thế nào.