Chương 182: Đoàn Trưởng Phong Thẳng Thừng Tấn Công 4
Chương 182: Đoàn Trưởng Phong Thẳng Thừng Tấn Công 4
Chương 182: Đoàn Trưởng Phong Thẳng Thừng Tấn Công 4
Người trong xe làm sao nhận ra được dụng ý hiểm ác của Cố Minh Thành, bọn họ nhao nhao nói: "Đoàn trưởng, chị dâu với các cháu đều tới rồi, có phải anh nên mời bọn tôi đến nhà ăn một bữa không?"
"Đúng thế! Bọn tôi muốn thử tay nghề của chị dâu."
"Nghe nói lúc đoàn trưởng Du của trung đoàn 4 kết hôn, chị dâu Phương cũng tự mình xuống bếp nấu một bữa chiêu đãi cả đoàn đấy."
"Trung đoàn 3 chúng ta cũng không thể thua bọn họ, tay nghề của chị dâu trung đoàn 3 chúng ta chắc chắn còn tốt hơn."
Cố Minh Thành sảng khoái nói: "Được, chờ ngày nào đó rảnh, tôi mời các cậu tới nhà tôi ăn một bữa."
Sau đó anh y quay đầu nhìn về phía Phong Lẫm ở bên cạnh đang giữ im lặng: "Phong Lẫm, cậu cũng đến đi, chúng tôi còn chưa cảm ơn cậu đàng hoàng mà."
Phong Lẫm gật đầu, anh chắc chắn phải đi rồi.
Đến lúc đó chắc là có thể nhìn thấy cô đúng không? Đã nhiều ngày không gặp cô, nghe nói cô vẫn đang tĩnh dưỡng, anh cũng không thể tới cửa đi quấy rầy.
Đến khi vào trong thành phố thì cũng đã hơn chín rưỡi.
Chờ bọn họ làm xong việc, thời gian đã đến buổi chiều, Cố Minh Thành hẹn thời gian về với người khác sau đó tách ra làm việc riêng.
Phong Lẫm hỏi anh ấy: "Anh phải đến bệnh viện lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe của đồng chí Cố sao?"
Cố Minh Thành gật đầu: "Đúng thế."
"Tôi đi cùng anh." Phong Lẫm nói: "Thuận tiện tôi cũng qua thăm ông Sầm luôn."
Cố Minh Thành không nghĩ nhiều, ngược lại bởi vì đi cùng Phong Lẫm nên anh ấy cũng vô cùng vui vẻ, anh ấy nói: "Y thuật của bác sĩ Sầm tốt thật! Đêm hôm đó, nếu không phải nhờ ông ấy, tôi cũng không biết lúc nào Gia Gia mới có thể hạ sốt..."
Phong Lẫm gật đầu: "Trước kia ông Sầm ra nước ngoài du học, ông ấy học chuyên về Tây y, y thuật thực sự rất giỏi."
Bác sĩ Sầm là người đời trước, cũng là tới từ thời đại đó.
Trong những năm đất nước loạn lạc, ông ấy từng cùng quân đội ra chiến trường, làm bác sĩ quân y và có nhiều cống hiến. Sau này, khi đất nước ổn định, ông ấy quyết định nghỉ việc và trở thành một bác sĩ bình thường tại một bệnh viện tại đây.
Cũng chính bởi vì vậy cho nên bác sĩ Sầm mới có thể an ổn làm việc tại trong bệnh viện trong những năm này.
Đương nhiên, cũng có một vài người bạn cũ giúp đỡ ông ấy, khiến ông ấy không bị ảnh hưởng quá lớn.
"Tây y sao..." Cố Minh Thành lộ vẻ buồn vô cớ.
Những năm này, em gái anh ấy thường xuyên đi bệnh viện, đâu đâu cũng là Tây y, còn Trung y thì không có nhiều lắm.
Chủ yếu là không gặp được Trung y lợi hại, dù sao những năm này, Trung y vẫn luôn bị bị Tây y chèn ép, thậm chí còn có người đặt nghi vấn về Trung y...
Cố Minh Thành cảm thấy Trung y là bảo vật còn sót lại của tổ tiên nhà mình, cho nên anh ấy vẫn tin tưởng Trung y.
Đáng tiếc bệnh viện thị trấn chỗ bọn họ không có Trung y nào lợi hại, đều là Tây y, y thuật cũng không cao, lúc khám bệnh cho em gái anh ấy, khám tới khám lui cũng không nhìn ra cái gì, chỉ nói cơ thể cô yếu ớt.
Đến khi hai người từ trong bệnh viện ra, Cố Minh Thành dường như không kiềm chế được sự kích động trong lòng.
"Phong Lẫm, cậu có nghe thấy không?"
Trong Lòng Phong Lẫm cũng rất vui vẻ, nhưng anh vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, trầm ổn nói: "Có nghe, ông Sầm nói, cơ thể đồng chí Cố không có bệnh tật gì cả, đây là điều may mắn! Cơ thể cô ấy yếu như vậy hoàn toàn bởi vì bị sinh non, lại thêm sau khi sinh không được bồi bổ đầy đủ, hai năm vừa rồi cũng trải qua nhiều vất vả cho nên mới trở nên như vậy."
"Phải." Cố Minh Thành cao giọng nói: "Sức khỏe của em gái tôi vẫn có thể chữa được, chỉ cần tìm thấy bác sĩ có y thuật giỏi để chữa cho con bé, chắc chắn ông Hồ có thể!"
Dựa theo những gì bác sĩ Sầm vừa nói, cơ thể Cố Di Gia sinh ra đã yếu ớt, cần phải điều trị thật tốt, dù không thể khỏe mạnh được như người bình thường nhưng cũng sẽ không bệnh nhẹ bệnh nặng như bây giờ nữa.
Trước kia trong thôn không có điều kiện, cũng không có cách nào, chỉ có thể trì hoãn.
Hiện tại đã tới đây rồi, nếu như ông Hồ ra tay thì chắc chắn có thể chữa trị khỏi.
Cố Minh Thành rất vui, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều vô cùng tươi sáng, tràn đầy hy vọng, ngay cả Phong Lẫm trước mặt cũng vô cùng xán lạn.
Anh ấy kéo Phong Lẫm: "Đi nào, chúng ta đến cửa hàng bách hóa mua vài món đồ trở về! Trước khi ra ngoài, vợ tôi còn dặn tôi nếu có thời gian thì đi mua vài món đồ trở về, chúng tôi vừa chuyển vào khu nhà tập thể, hiện tại cái gì cũng thiếu..."
Phong Lẫm im lặng nghe, nhìn anh một cái.
Hừm, thì ra lão Cố là kiểu người vợ nói gì nghe đó.
Chờ bọn họ mua đồ xong thì cũng đã gần đến giờ về.
Cố Minh Thành xách túi lớn túi nhỏ, Phong Lẫm cũng xách giúp vài túi, bởi vì Cố Minh Thành không cho anh cầm nhiều cho nên anh cũng chỉ cầm vài món.
Thật ra Phong Lẫm cũng không ngại, cầm đồ giúp anh vợ tương lai, đây không phải là giúp, mà là đang lấy lòng.
Thấy sắp đến chỗ tập hợp, Phong Lẫm đột nhiên mở miệng: "Lão Cố, anh cảm thấy tôi thế nào?"
Cố Minh Thành không chút do dự nói: "Cậu đương nhiên là rất tốt rồi!"
Đối với Cố Minh Thành mà nói, Phong Lẫm là một chiến hữu đáng để tin cậy, cũng có thể là người bạn có thể nhờ vả và tin tưởng.
Phong Lẫm: "Vậy anh cảm thấy, tôi làm em rể anh thì thế nào?"
Cố Minh Thành: "..."