Chương 195: Cô Rất Có Hảo Cảm Với Đoàn Trưởng Phong 1
Chương 195: Cô Rất Có Hảo Cảm Với Đoàn Trưởng Phong 1
Chương 195: Cô Rất Có Hảo Cảm Với Đoàn Trưởng Phong 1
Phong Lẫm hơi căng thẳng, nhưng anh có thói quen giữ vẻ mặt lạnh lùng, ít người có thể nhìn ra tâm trạng của anh, người không quen biết nhìn anh sẽ hay bị dọa sợ. Khi bước vào cửa, nhìn thấy cô gái mà mình vẫn luôn nhớ nhung, chắc chắn trong lòng anh rất vui.
Vì lão Cố cũng ở đó nên anh không để lộ ra ngoài, kẻo lão Cổ lại "giãy nảy" lên.
Phong Lẫm nhìn Cố Di Gia một cách cẩn thận, thấy tuy sắc mặt cô vẫn còn tái nhợt nhưng không đến nỗi tệ như ngày ở bệnh viện, hôm nay tinh thần của cô cũng rất tốt, cuối cùng anh mới thở phào nhẹ nhõm. Biết cô đang dưỡng bệnh ở nhà, anh cũng lo lắng, nhưng bây giờ giữa họ không có quan hệ gì, chỉ có lão Cố là trung gian nên khó bày tỏ được sự quan tâm quá mức. Mấy ngày nay, thật ra anh rất muốn qua xem cô thế nào, nhưng không có cớ đến nhà được.
Cố Minh Thành nhìn thấy ánh mắt gần như dán chặt vào em gái mình, lập tức nổi giận. Anh ấy không chút dấu vết xoay người anh lại, thấp giọng cảnh cáo: "Mắt cậu đang nhìn đi đâu vậy?" Phong Lẫm quay mặt đi, biết lão Cố đã hiểu lầm nhưng lúc này lại khó giải thích.
Trần Ngải Phương nghe thấy tiếng động, từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Phong Lẫm, cô ấy mỉm cười nói: "Đoàn trưởng Phong đến rồi à, ngồi xuống đi, uống chút trà trước nhé, tôi nấu thêm vài món ăn là xong cơm chiều."
"Cảm ơn chị dâu." Phong Lẫm nói rồi ôm túi trái cây đi tới.
Trần Ngải Phương khách sáo bảo: "Cậu tới là được rồi, không cần mang theo quà cáp gì đâu."
Phong Lẫm đáp: "Không sao, cái này là có người cho tôi, mình tôi ăn cũng không hết." Trần Ngải Phương không tin, tình hình bây giờ trái cây rất quý, sao anh ấy không ăn hết được chứ? Cho dù anh ăn không hết được thì anh có thể cho lính của mình ăn.
Nhìn thấy anh trai và đoàn trưởng Phong đều ở đó, Cố Di Gia không ở trong sân mà dẫn hai đứa trẻ theo mình đi vào, sau đó rửa tay rót trà cho khách.
"Đoàn trưởng Phong, mời anh uống trà."
Phong Lẫm bình tĩnh nhìn cô: "Cảm ơn."
Sau khi rót trà cho khách, đương nhiên Cố Di Gia không quên anh trai mình, cô còn rót một ly trà lớn cho anh trai: "Anh cả, anh vất vả rồi, uống thêm nước đi ạ."
Cố Minh Thành lập tức vui mừng, không khỏi liếc nhìn Phong Lẫm.
Bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ hiểu được ánh mắt này, rõ ràng là đang khoe khoang, nhìn xem em gái đối xử với anh ấy tốt như thế nào, cô vẫn quan tâm đến anh trai mình nhất chứ không phải kẻ từ trên trời rơi xuống nào đó. Phong Lẫm phớt lờ anh ấy, cho rằng lão Cố hơi trẻ con.
Cố Di Gia rót trà xong, ngồi sang một bên, trông cô rất dịu dàng và nữ tính.
Không có cách nào, không có nhiều người dám hành động lỗ mãng trước một chiến sĩ cứng rắn như đoàn trưởng Phong, ngay cả Bảo Hoa ngày thường hoạt bát cũng tỏ ra khá im lặng, cô bé ngoan ngoãn ngồi cùng cô út, Bảo Sơn thì ngoan ngoãn đi giúp mẹ.
Lúc này, ở trong bếp, Trần Ngải Phương gọi: "Lão Cố, lại đây giúp em nhóm lửa, em xào thêm hai món nữa."
Cố Minh Thành: "..."
Cố Minh Thành không vui lắm, nếu vào bếp, chẳng phải chỉ có Phong Lẫm và em gái anh ấy ở đây sao? Há chẳng phải tạo cơ hội cho họ thân thiết ư? Bảo Hoa đã hoàn toàn bị anh ấy lãng quên. Con gái còn nhỏ quá chưa hiểu gì cả, không thể dùng làm bóng đèn được.
"Lão Cố!" Trần Ngải Phương lại hét lên.
Cố Minh Thành đành phải đứng dậy, liếc nhìn Phong Lẫm cảnh cáo nói trong miệng: "Anh tới ngay đây! Gia Gia, em phải tiếp đãi đoàn trưởng Phong cho tốt nhé, anh đi giúp chị dâu làm việc này cái." Cố Di Gia ngoan ngoãn đồng ý đáp lại.
Sau khi Cố Minh Thành vào bếp, Cố Di Gia nhìn Phong Lẫm, chạm phải ánh mắt của anh, da đầu cô đột nhiên tê dại. Anh nhìn cô như vậy... là có ý gì? Không lẽ cô có chỗ nào không thích hợp sao? Nghĩ như vậy, Cố Di Gia thấy hơi bất an, cô rất quan tâm đến hình ảnh của chính mình.
Có điều bình thường Bảo Hoa vẫn luôn hoạt bát giờ phút này lại không nói gì, ngồi như vậy khiến Cố Di Gia thấy rất xấu hổ. Vẫn là vấn đề đó, cô mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, không thể chịu đựng được bầu không khí đột nhiên trở nên ngượng ngùng như thế này. Không thể đợi đoàn trưởng Phong chủ động lên tiếng, vì Cố Di Gia đã sớm nhận ra rằng anh âm trầm kiệm lời, rất phù hợp với vẻ ngoài lạnh lùng của mình.
Thế nên cô lấy hết can đảm hỏi: "Đoàn trưởng Phong, anh có muốn ăn trái cây không? Tôi gọt vỏ cho anh."
Phong Lẫm bình tĩnh liếc nhìn tay cô: "Cảm ơn, không cần đâu." Đôi tay này giống như búp hành lá, trắng nõn mềm mại như không xương, anh hơi lo cô sẽ cắt vào tay mình nên tốt nhất đừng để cô cầm dao.
Cố Di Gia không biết anh đang suy nghĩ gì, cũng không để ý tới ánh mắt của anh, nghe được anh nói, cô ừm một tiếng rồi quay đầu hỏi chiếc áo bông tri kỷ của mình: "Bảo Hoa, con có muốn ăn trái cây không?"
Quả nhiên chiếc áo bông thật hiểu ý: "Dạ có!"