Chương 198: Cô Rất Có Hảo Cảm Với Đoàn Trưởng Phong 4
Chương 198: Cô Rất Có Hảo Cảm Với Đoàn Trưởng Phong 4
Chương 198: Cô Rất Có Hảo Cảm Với Đoàn Trưởng Phong 4
Mặc dù chiếc đồng hồ này là thương hiệu nội địa nhưng cũng là thương hiệu nổi tiếng, giá thành không thấp, không phải là không đáng giá mà ngược lại nó rất có giá trị. Trong tất cả đồ đạc của cô, đây là thứ đắt nhất.
Cô nên làm gì khi đối mặt với một người đàn ông không chịu hợp tác đây?
Cố Di Gia nhìn chằm chằm anh, cô không thể cứ dúi vào tay anh đúng không? Đã như vậy, anh phải đưa tay ra mới được. Nhưng anh không chịu đưa tay ra nên cô phải nắm lấy tay anh...
Thời đại này, ngay cả những người yêu nhau cũng không thể tùy tiện nắm tay hay có hành động thân mật ở nơi công cộng, huống chi là hai người nam nữ không có quan hệ gì với nhau, loại chuyện này tuyệt đối bị phản đối. Cô xấu hổ làm vậy.
"Đoàn trưởng Phong..." Cố Di Gia không nói nên lời, bất đắc dĩ nói: "Thật sự tôi không thể nhận được."
Thị lực của Phong Lẫm rất tốt, dù trời tối nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy rõ vẻ bất lực trên mặt cô, có lẽ cô không còn lựa chọn nào khác sốt ruột như một con thú nhỏ, gần như quay vòng vòng tại chỗ. Đột nhiên anh thấy rất dễ thương.
Phong Lâm vô thức giơ tay sờ đầu cô, anh đã từng thấy Cố Minh Thành làm như vậy, anh thật sự rất hâm mộ anh ấy.
Nhận thấy hành động của mình không phù hợp, anh kiềm chế thu tay lại, nói với cô: "Tôi về trước, cô cũng về đi kẻo bị mệt." Cuối cùng anh không nhịn được nhắc nhở lần nữa sợ cô lại bị bệnh.
"Cái này..."
Cô chưa kịp nói thì anh đã đi mất.
Đôi chân dài bước đi rất nhanh, chỉ một lúc sau, thân hình cao lớn đã biến mất trong bóng tối ở phía trước, để lại Cố Di Gia đứng đó, cầm đồng hồ ngơ ngác.
Lần đầu tiên cô đi trả đồng hồ, kết quả lại thất bại.
Cố Di Gia hơi thất vọng quay người đi về nhà.
Khi bước đến phòng khách, cô thấy đèn trong phòng khách đã được bật sáng.
Hóa đơn tiền điện ngày nay rất đắt, người ta không hay bật đèn trừ khi ánh sáng trong phòng tối đến mức không thể nhìn rõ, ở nhà họ cũng vậy, chị dâu Trần Ngải Phương rất chú ý đến điều này. Tuy nhiên, nếu con học bài thì chị lại không bận tâm lắm, sợ ánh sáng tối quá sẽ làm hỏng mắt.
Ánh sáng của đèn điện không phải là ánh sáng của đèn sợi đốt sau này sáng như ban ngày mà là ánh sáng còn hơi mờ.
Cố Di Gia bước vào, bắt gặp ánh mắt sáng rực của chị dâu và anh trai, còn Bảo Hoa, Bảo Sơn đang ngồi ăn trái cây, không để ý đến người lớn có gì kỳ lạ. Nhìn thấy họ nhìn chằm chằm mình, Cố Di Gia hơi bối rối: "Anh cả, chị dâu, sao vậy ạ?"
Cố Minh Thành muốn nói gì đó, nhưng lại thấy không thích hợp.
Trần Ngải Phương bình tĩnh nói: "Không có gì đâu, chỉ là em vừa đi tiễn đoàn trưởng Phong, em đã nói chuyện gì với cậu ấy đúng không?"
"Vâng." Cố Di Gia không suy nghĩ nhiều, đưa chiếc đồng hồ cho họ xem: "Em muốn trả cái này lại cho anh ấy."
Hai người Cố Minh Thành thấy thế bèn hiểu ra.
Lần trước Cố Minh Thành giúp Phong Lẫm mang quà về, mọi người đã nghe cô nói quà là những gì, Trần Ngải Phương cũng thấy chiếc đồng hồ này quá giá trị, cũng nên trả lại.
Lúc đó Cố Minh Thành không để ý gì, anh ấy thấy với tình bạn của mình với Phong Lẫm, anh đã tặng nó nghĩa là anh không để tâm những chuyện này, cũng không cần vì một chiếc đồng hồ mà đưa qua đưa lại.
Đối với Phong Lẫm, một chiếc đồng hồ chẳng là gì cả.
Anh ấy không hề biết rằng đây là lòng dạ Tư Mã Chiêu*, lúc đó anh đang âm thầm lấy lòng người mình thích. Gửi một món quà cảm ơn sao người ta có thể từ chối được chứ?
*Lòng dạ Tư Mã Chiêu: ý nói người có dã tâm, có lòng riêng.
Nghĩ tới đây Cố Minh Thành thấy tức giận, tức mình có mắt như mù, vậy mà anh ấy thực sự cho rằng Phong Lẫm muốn gửi quà cảm ơn cho em gái anh ấy, nên mới ngây thơ giúp anh đưa cho cô.
Cố Di Gia thờ dài: "Đoàn trưởng Phong không nhận, giờ phải làm sao ạ?"
Cố Minh Thành lập tức nói: "Đưa cho anh cả, anh sẽ giúp em trả lại cho cậu ấy!" Anh ấy ước gì mình có thể nhanh chóng trả lại cho Phong Lẫm, để cho em gái không còn nghĩ về nó nữa, mỗi khi thấy chiếc đồng hồ này lại nhớ tới Phong Lẫm.
Cứ nhớ như vậy hoài, lỡ ngày nào đó em gái anh ấy nhận ra được thì phải làm sao?
Trần Ngải Phương trách mắng liếc nhìn anh ấy một cái: "Anh đang nói cái gì vậy? Cho dù muốn trả lại thì cũng do Gia Gia trả lại, anh đừng nhiều chuyện."
"Chuyện này sao gọi là nhiều chuyện được? Nếu Gia Gia trả lại cho cậu ấy mà cậu ấy không nhận thì anh sẽ nhận giúp cậu ấy." Cố Minh Thành lẩm bẩm.
Tuy nói như vậy nhưng thực ra anh ấy cũng không thể nhận giúp rồi trả lại cho Phong Lẫm được.